Ca cao nóng cho mùa đông

22:11 29/08/2021

Mùa đông chỉ là một giai đoạn lặp đi lặp lại của cuộc sống, nhưng với một số người, lại có những mùa đông tưởng như kéo dài cả cuộc đời, kéo dài đến vô tận, có những mùa đông làm người ta thấy cô đơn hơn và cũng u buồn hơn.

Mùa đông chỉ là một giai đoạn lặp đi lặp lại của cuộc sống, nhưng với một số người, lại có những mùa đông tưởng như kéo dài cả cuộc đời, kéo dài đến vô tận, có những mùa đông làm người ta thấy cô đơn hơn và cũng u buồn hơn. Và nếu bạn vẫn còn đang bơ vơ, lạc lối trong những ngày tháng lạnh lẽo của đời mình, có lẽ những bộ phim này sẽ là chút gợi ý cho một niềm cảm hứng mới mẻ, như một tách ca cao nóng đủ ấm tay và ấm lòng...

 

 

Có người định nghĩa rằng người cô độc nhất thế giới là người ghét tất cả mọi thứ. Biên tập viên truyền hình Phil Conner trong bộ phim Grounhog Day (1993) có lẽ là một người như thế. Ai, việc gì, điều gì trong mắt Phil cũng đều gàn dở quá đổi, đặc biệt gàn dở nhất có lẽ là ngày hội Chuột chũi vào mùa đông tại thị trấn Punxsutawney mà anh phải đến tường thuật hàng năm. Cái gì tại thị trấn đó, vào ngày lễ đó anh cũng ghét, kể cả bà chủ khách sạn quen tươi cười chào hỏi anh, kể cả ông già ăn xin ốm yếu bên đường đang co rúm trong chiếc áo khoác mỏng manh, kể cả những vũng đọng nước trên đường cứ như chờ đợi anh bất cẩn giẫm một chân xuống,… Vậy mà oái oăm thay, sau ngày lễ Chuột chũi năm đó, một ngày đặc biệt lạnh giá, khi Phil tỉnh dậy vào “ngày mai”, “ngày kia”, “ngày kia nữa”,... anh lại thấy ngày lễ Chuột Chũi tại thị trấn Punxsutawney lặp lại, lặp lại.

 

 

 

Những ngày Chuột Chũi đầu tiên của Phil vô cùng hoảng loạn, những ngày Chuột Chũi tiếp theo lại vô cùng ồn ào với những trò phá hoại đường xá, cưa cẩm các cô gái, cướp tiền nhà băng vì Phil đã nắm rõ mọi diễn biến trong ngày, những ngày Chuột Chũi tiếp sau nữa lại là một sự buồn chán vô vọng.  

 

“Mắc kẹt ở một nơi, ngày nào cũng như ngày nào, không có gì thay đồi”

 

Câu chuyện kỳ lạ của Phil tưởng chỉ có trong trí tưởng tượng ấy vậy mà nghe sao đời thường, gần gũi đến chua chát. Bạn có bao giờ có cảm giác đó, tự thấy con người mình mòn cũ, già nua ngay cả trong những ngày đẹp nhất của tuổi trẻ, thấy mọi thứ, mọi điều mờ ảo, nhàn nhạt như thể chẳng có gì đang chờ đón mình và chính bản thân mình cũng không mong đợi điều gì mới mẻ? Và rồi khi Phil chán ngán mọi trò vui lố bịch, thử hơn 10 cách tự tử mà không chết, Phil bắt đầu nghĩ tới một điều mà anh vẫn nghĩ là hợm hĩnh, nhất là ở cái thị trấn Punxsutawney: tử tế với mọi người. Và rồi mọi chuyện bắt đầu thay đổi...

 

 

Nếu hỏi một thiếu nữ điều gì là ấm áp nhất, cô ấy chắc chắn sẽ trả lời đó là tình yêu. Trương Tử Di đóng vai Đệ trong bộ phim The Road Home (1999) khi mới 20 tuổi, nhưng đạo diễn đặt các nhân vật của mình trong một mùa đông buốt giá mà mấy lớp áo ấm đã che lấp hết những vẻ quyến rũ của một minh tinh màn bạc, chỉ còn có nụ cười rạng rỡ và đôi mắt sáng trong, chỉ còn thứ tình yêu thầm lặng của cô thôn nữ dành cho anh thầy giáo ở thành phố về, vừa ngọt ngào, e ấp mà cũng quá đỗi mãnh liệt. Hóa ra, trong cái lạnh cắt da cắt thịt của mùa đông, tình yêu vẫn có thể làm con người ta bừng sáng...

 

 

 

Lặng lẽ yêu một ai đó một cách chân thành, coi ai đó là trời, là đất, là cả thế giới là thứ cảm xúc kì lạ, dung dị mà cũng tuyệt diệu nhất. Có ngôn từ nào có thể lí giải được niềm vui của Đệ khi cô chọn đi đến cái giếng xa xôi gánh nước để nghe thấy tiếng thầy giáo đang giảng bài? Có ngôn từ nào diễn tả hết những khắc khoải, ngóng trông trong hạnh phúc của Đệ khi bóng áo hồng lẻ loi của cô lọt thỏm giữa những làn cỏ lau trắng ngà, giữa cái phông nền của những cánh rừng phong vàng úa khi đứng đợi hàng giờ liền để được nhìn thấy thầy giáo đưa các em học sinh về nhà? Và có ngôn từ nào đủ sức nói thay nói hộ được những phấp phỏng, lo lắng của một người con gái chờ người yêu ở xa về, cuống quýt đến phát khóc rồi thất thểu đi tìm chiếc cặp tóc lỡ đánh rơi mà người mình yêu trao tặng? Và cũng thật kỳ lạ thay, những điều nhỏ nhoi thuần khiết như một ánh mắt nhìn trìu mến, một nụ cười rạng rỡ chỉ dành riêng cho một người lại là thứ ngôn ngữ cho tất cả, cho mọi cảm xúc mạnh mẽ, nồng nàn khó tả nhất. Và khi vị thầy giáo đã trở thành chồng của Đệ, trò chuyện với cậu con trai đã khôn lớn của mình, ông nói rằng hình ảnh Đệ đứng chờ mình vẫn mãi mãi không phai mờ trong tâm trí ông.

 

Rồi cũng sẽ có đôi lúc bạn cảm thấy lạnh giá giữa mùa hè, mùa thu hay mùa xuân, sẽ có đôi lúc cuộc sống hiện lên trong mắt ta chỉ có hai màu đen trắng lạnh lùng, hãy tìm hơi ấm cho mình bằng cách trở thành chiếc khăn choàng cổ, thành bàn tay ấm, thành bao hạt dẻ sưởi ấm cho người khác bằng cách yêu thương họ, kể cả những người ta nghĩ là gàn dở, kể cả những người ta cũng không biết có đáp lại hay biết đến tình thương của mình hay không.

 

 

 

Sản phẩm liên quan

Thông tin mua sắm hữu ích