Ngày trôi về phía cũ

22:11 29/08/2021

Ngày trôi về phía cũ thích hợp với những tâm hồn đang sầu não vì tình yêu. Dò dẫm vào từng con chữ của quyển sách, bạn sẽ cảm nhận được nỗi buồn của mình đang tan ra bởi những sự đồng điệu...

Ngày trôi về phía cũ thích hợp với những tâm hồn đang sầu não vì tình yêu. Dò dẫm vào từng con chữ của quyển sách, bạn sẽ cảm nhận được nỗi buồn của mình đang tan ra bởi những sự đồng điệu mà quyển sách mang lại.

 

Mỗi khi thấy lòng rệu rã bởi những kí ức gói gọn trong hai chữ cũ xưa như thế, tôi luôn tìm lại cuốn “Ngày trôi về phía cũ” của Anh Khang trên giá sách, để ngồi đọc và ngẫm nghĩ. Cùng với một tách cà phê ấm nóng. Thật ra, cuốn tản văn này là dành cho tất cả những tâm hồn đang yêu.

 

Lần đầu tiên, tôi đọc “Ngày trôi về phía cũ” của Anh Khang vỏn vẹn trong chỉ trong nửa tiếng đồng hồ, nhưng những dư vị của cuốn tản văn này vẫn còn vương vấn mãi trong lòng tôi cho tới tận bây giờ. Đó là cuốn sách tràn đầy những cung bậc cảm xúc của hoài cổ, nuối tiếc và mong manh. 37 tản văn nho nhỏ là 37 bức thư tình ngọt ngào, 37 nỗi niềm tâm sự chất chứa của tác giả giấu trong lòng sau những mảnh tình vụn vỡ. Và chính Anh Khang đã bộc bạch về tác phẩm của mình thế này: Chỉ là những cảm xúc được góp nhặt sau một-vài-lần yêu, những tản văn-tùy bút được tôi viết như một cách cất giữ những điều xưa cũ của một thời non trẻ. Tôi gom hết người cũ-chuyện xưa và gọi tên những trang viết này là “Ngày trôi về phía cũ”.

 

 

Bước qua một mối tình, có mấy ai sẽ hài lòng, không tiếc nuối khi nhìn về quá khứ, có mấy ai sẽ mỉm cười nói lời chia tay và chúc nửa kia hạnh phúc? Cuốn sách này đặc biệt dành cho những người đang chìm trong đau khổ sau những mối tình tan vỡ, cho những kẻ đã lỡ đánh mất niềm tin trong tình yêu. Cho dù đang hạnh phúc trong mật ngọt tình yêu, “Ngày trôi về phía cũ” vẫn khiến tôi xúc động bồi hồi. Bởi lẽ, sống trên đời, ai chẳng từng có những vấn vương xưa cũ, ai chẳng từng có những rung động trẻ con, ai chẳng từng có những mối tình dang dở, ai chẳng từng đi qua những thương nhớ, ai chẳng từng ít nhất một lần thất bại trong tình yêu… Tôi khâm phục với cách tác giả đối mặt với hiện thực, với những rạn nứt tan vỡ không thể tránh khỏi, bi nhưng không lụy. Dường như hai chữ “chia tay” ấy chưa hẳn đã đáng sợ, nặng nề như những gì ta luôn tưởng tượng.

 

Tôi thích cách Anh Khang tự nhận mình là người độc thân nhạy cảm. Chất nhạy cảm của chàng trai này thể hiện trong những dòng cảm xúc đan lồng, tưởng đơn thuần nhưng kì thực rất phức tạp và thật khó để thấu hiểu nếu không thực sự lắng lòng.

 

“Một mình bên góc quán quen, anh tìm lại đúng chỗ ngồi ngày xưa và tự mỉm cười với bóng mình trên nền tường vàng vọt như thể đang đối diện với một dáng hình thân thương. Chỉ đến khi bờ sông gần đó phần phật lộng gió, thổi tung hết những hồ nghi vô cớ, anh mới tự nhắc nhở mình trở về với thực tại – bây giờ - không em...” (Tiramisu có ngọt không em?)

 

Hay những trích đoạn thầm thì như thủ thỉ mà khoét sâu trong lòng người những hồ nghi không sao xóa nổi.

 

“...cúp máy, và nghe hỏi phong thanh “Ai gọi thế?”, nhoẻn cười lơ ngơ “Người yêu cũ”. Trả lời xong, thấy lòng hoang hoải và thấy mình xa ngái...” (Cũ)

 

 

Đọc giả dễ dàng tìm thấy được sự đồng cảm trong Ngày trôi về phía cũ

 

Ngôn ngữ của Anh Khang vô cùng bình dị, gần gũi với cuộc sống đời thường, độc giả dễ dàng tìm thấy niềm đồng cảm trong những cảm xúc chân thành mộc mạc ấy. Lời văn tự sự giàu hình ảnh, cảm xúc lắng đọng và đầy tính triết lý. Có lẽ, tác giả đã trải qua rất nhiều mối tình, rất nhiều sóng gió trong cuộc đời, mới có thể viết nên những dòng này… Thật đáng tiếc khi cuốn sách có phần nhạt dần đi khi trôi về khúc cuối. Sự thiếu mới mẻ, đa dạng gây cảm giác nhàm, oải và hụt hẫng sau khúc nhạc dạo bay bổng cho người đọc. Dẫu sao, “Ngày trôi về phía cũ” (Anh Khang) vẫn là một cuốn sách nhẹ nhàng, êm dịu đáng phải đọc bởi sức mạnh xoa dịu đi ánh nắng hè oi ả và những vết thương lòng mãi chẳng liền sẹo ẩn khuất trong chữ nghĩa của nó.

 

Tôi thích cách chàng trai ấy thổ lộ những điều giản đơn tưởng như ai cũng đã biết. Cái biệt tài làm phép với những con chữ thực sự ảo diệu nhưng cảm giác vẫn rất tự nhiên.

 

“Thế là chia tay. Bình lặng và dửng dưng như hai người lạ bước vội qua nhau trong một chiều tắt nắng. Anh đi về những khoảng trời huyên náo không em, và em – gói ghém tất thảy kỉ niệm để khép lại sau lưng một khoảng nhớ không êm đềm” (Thế là...)

 

Người ta có nhiều cách để chia tay. Và với mỗi câu chuyện tình, chúng ta phải đối mặt với những nỗi sầu rất khác. Nhưng chung quy vẫn là hai con đường, hai ngã rẽ và chẳng bao giờ muốn được nắm tay đi bên nhau thêm một phút giây nào nữa. “Thế là chia tay”. Nỗi buồn khô cong, cong keo và dễ vỡ như những vạt không khí hanh khô của mùa đông. Chừng như có thể đưa tay ra mà nắm lấy và rồi mọi thứ vỡ vụn.

 

 

Nỗi buồn của sự chia tay bỗng dưng nhẹ nhàng hơn khi bạn đọc được những câu chuyện trong sách

 

Một cuốn sách nhỏ xinh với những tản văn đượm cảm xúc, Anh Khang đã rất thành công khi cùng một lúc giãi bày lòng mình và thôi thúc người đọc nghĩ suy. Không phải những ám ảnh buồn bã hay thê lương, mà là cảm giác nhẹ lòng khi nghĩ về người cũ, ngày cũ, mùa cũ. Đôi khi những con người ấy đến với ta trong cuộc đời để giúp ta cảm nhận đâu là niềm vui và học được cách trân trọng niềm vui và buông tay đúng lúc trong những thời khắc thực sự quan trọng. Dẫu sao thì mọi thứ đã trôi xa, trôi về phía cũ. Thay vì nặng lòng và buồn bã, nở một nụ cười và nói lời chia tay hồi ức xưa. Sau đó thì mỉm cười hạnh phúc, phải thật hạnh phúc nhé, được không?

 

 

 

Sản phẩm liên quan

Thông tin mua sắm hữu ích