Miss Granny (2014): Lòng một người già sâu tới chừng nào?

22:11 29/08/2021

Nếu bạn được lớn lên hay được sống gần bên một người già, hãy biết rằng đó là một điều may mắn. Vì lẽ rằng bạn có thấy không, mỗi cụ ông, mỗi cụ bà là một cái giếng.

Nếu bạn được lớn lên hay được sống gần bên một người già, hãy biết rằng đó là một điều may mắn. Vì lẽ rằng bạn có thấy không, mỗi cụ ông, mỗi cụ bà là một cái giếng. Cái giếng nào trông thì cũng có vẻ cũ kỹ, lỗi thời nhưng cái giếng ấy lại có thể chắc lọc cho bạn, truyền dẫn đến bạn những gì trong lành, thanh khiết nhất của trời của đất. Bà lão Oh Mal Soon trong bộ phim Miss Granny (2014) chính là một cái giếng trong và sâu để ta ngóng vọng vào!

 

 

-Nhắc đến người già, chúng ta sẽ có những thành kiến và suy nghĩ theo lối mòn. Em nào thử nói về một thành kiến xem!
-Nếp nhăn và vết thâm ạ!
-Con rùa! Họ chậm quá!
-Luôm có mùi đặc trưng. Trên người bà em luôn có mùi đó.
-Da mặt giày. Em thấy khi già đi họ chẳng còn biết mắc cỡ là gì nữa.

 

Một bà lão 74 tuổi thì có thể làm gì để khẳng định vị trí của mình trong gia đình?
Bà Oh Mal Soon vẫn luôn lấy cậu con trai làm giảng viên Đại học Chuyên ngành Người già làm niềm tự hào nhưng bà cũng đã chẳng có nhiều thời gian với cậu từ lâu. Con dâu thì lúc nào cũng tất bật, cháu gái lại biếng luời hay cáu gắt còn cháu trai chỉ xuất hiện gần bà khi cần tiền cần ăn hàng. Một cái giếng cũ kỹ bị lãng quên, bị cho là vô dụng thì có thể phản ứng như thế nào? Nó cũng chỉ cứ để cho mình cũ kỹ, cho mình rêu phong như cái cách Bà Nội Oh Mal Soon cáu kỉnh, luôn miệng la mắng mọi người mà thôi.

 

 

Có nhà thơ từng nói rằng “tình yêu và tuổi trẻ là cái phần ngon nhất của cuộc đời”. Thật đúng như vậy, chỉ một lần nếm qua mà dư vị lại lưu luyến mãi làm người ta khôn nguôi tiếc nuối nhớ về. Ấy vậy mà không ngờ Bà Nội lại có thể nếm lại hương vị thanh xuân một lần nữa ngay lúc tâm hồn và thể xác mình già cỗi nhất. Đang lúc ngồi khóc ở trạm xe buýt vì sắp tạm lánh vào viện dưỡng lão cho con dâu hồi phục tinh thần sau khi tìm cách tự sát vì trầm cảm, Bà Nội lại muốn chụp một kiểu ảnh để dành đặt bàn thờ ở cái tiệm ảnh Thanh Xuân đối diện trạm xe buýt. “Tôi sẽ chụp cho bà trông trẻ ra 50 năm”, bước ra từ tiệm ảnh, Bà Nội đã trở thành một một cô nhóc chỉ vừa ngấp nghé tuổi 20.

 

 

 

 

Bà Nội trẻ trung phút chốc được đá ra khỏi hiện tại đầy chán nản và những người đẹp đẽ nhất tưởng đã vụt qua không trở lại quyết định làm hết những gì mà tuổi trẻ kham khổ mình chưa được làm. Này thì shopping cả ngày để có một diện mạo như Audrey Hepburn, này thì bắt đầu sự nghiệp ca hát, làm nức lòng bao người hâm mộ cùng ban nhạc của chính thằng cháu nội mình, này thì sông lại những cảm xúc tươi đẹp nhất khi làm cả một chàng đạo diễn truyền hình phải xao xuyến…

 

Qua diễn xuất của diễn viên trẻ Sim Eun Kyung, Bà Nội Oh Mal Soon vừa hồi xuân dưới cái tên Oh Doo-ri thật quá lôi cuốn. Đó chẳng phải một sức hút từ vẻ đẹp mỹ miều đài các, ấy là sức hút tự thân từ một trái tim sáng trong, từ nguồn năng lượng dồi dào, từ sức sống mạnh mẽ. Đó chính là thứ mạch ngầm ào ạt, dào dạt mà bất kỳ cái giếng nào cũng có.

 

 

 

-Cô Doo-ri thích kiểu người như thế nào?
-Là đàn ông thì không được để vợ con phải chịu đói. Hơn nữa, còn phải có kỹ thuật điêu luyện trên giường.

 

Bà Nội trong vẻ ngoài của cô gái đôi mươi vừa thực tế, giản đơn vừa hồn nhiên, đáng yêu lạ kỳ. Có lúc cô gái trẻ đó bước đi khệnh khạng cả khi đang mặc váy, có lúc nhăn nhó cằn nhằn bà chủ quán ăn phải nấu như thế nào mới ngon, có lúc sẵn tay giữ hộ luôn một em bé đang quấy khóc trong tàu điện ngầm vô cùng thành thạo, gằng giọng nhì nhẳn hay ngửa cổ lên trời cười hô hố… Chẳng ra vẻ, chẳng điệu đà mà ấm áp, bình dân dễ gần còn nụ cười thì lúc nào cũng giòn tan, ánh mắt thì luôn ngời sáng. Đó chính là vẻ đẹp thực sự, là sức quyến rũ mạnh mẽ mà đúng là chỉ khi trải qua 74 năm cuộc đời, người ta mới biết rằng nó lợi hại hơn hết thảy mọi thứ kiểu cách gợi cảm khiên cưỡng, hơn hết mọi phấn son tô vẻ bên ngoài.

 

 

 

 

Đôi lúc chúng ta vô cùng căm ghét thời gian, nó cướp đi của ta bao nhiêu là thứ quý giá. Tuy vậy thời gian lại là một cái lò hun đúc, tôi luyện cho ta những bản lĩnh kiên cường để vượt qua, gột bỏ hết những cặn bả, ưu phiền. Cứ nhìn vào sự bình thản của Bà Nội, bạn sẽ thấy!

 

Đứng trước hàng trăm khán giả hay đứng trước một gã biến thái trong hẻm tối, bị mắng chửi hay bị đuổi ra đường, Bà Nội cũng vẫn điềm tĩnh bỏ đi, hay trừng mắt, hay mắng lại té tát vào mặt,… Ấy vậy mà chỉ trong một khoảnh khắc hát bài hát gợi nhớ về năm tháng cũ với bao nhiêu cay đắng ngọt bùi, Bà Nộilại rơi nước mắt. Trong những ngày tháng chiến tranh, những ngày tháng gian khổ, dường như gia đình nào cũng có những người mẹ, người chị như Bà Nội. Lẳng lặng một mình tiễn chồng đi chiến đấu, lẳng lặng cõng con rắc tro tàn của chồng, lẳng lặng nhặt ngọn rau, cọng hành người ta vứt ngoài chợ, lẳng lặng vùi mình rửa chén thuê khi còn cột dây nối con vào chân mình vì sợ nó bò đi lạc mất,… Xung quanh chung ta có bao nhiêu người phụ nữ như thế, những người lẳng lặng một mình đi qua hết thảy thương đau, hết thảy cực nhọc cay đắn mà chẳng oán than, chẳng phân bua hay đòi hỏi mặc cả. Bạn có thấy mặt giếng không, nó chẳng bao giờ gợn một con sóng, chẳng bao giờ ồn ào, mọi sự lay động đều đã được giấu nhẹm vào tít sâu tận cùng bên trong.   

 

 

“Không” có lẽ luôn là câu trả lời đòi hỏi quyết tâm và sức mạnh lớn nhất. Sẽ có một thời khắc trong đời mà bạn phải nói câu trả lời “Không” khó khăn đó của mình, thời khắc mà cả thế gian ồn ào này yên lặng và bạn biết rằng điều gì thực sự có ý nghĩa với mình. Và Bà Nội đã trả lời “Không” với mọi điều kỳ diệu, cả tuổi trẻ xinh đẹp, cả sức khỏe, cả ước mơ ca hát, cả tình cảm rạo rực của tuổi trẻ mới vừa sống lại,… Bà chọn một điều giản đơn quý báu của bà và cứ để tuổi xuân ra đi một lần nữa…

 

Tuổi xuân thì đáng quý thật, nhưng nó mất đi cũng chẳng phải là mọi thứ đã mất đi. Dù bạn đang bao nhiêu tuổi, bạn vẫn còn thứ quý giá nhất ấy đấy thôi, hãy nhìn lại đi, đó chính là khoảnh-khắc-của-hiện-tại!

 

 

 

 

Sản phẩm liên quan

Thông tin mua sắm hữu ích