Into the wild - Hạnh phúc lang thang

22:11 29/08/2021

Dường như định mệnh của mỗi con người sinh ra là đều phải vẫy vùng, cố gắng thoát khỏi những xiềng xích vô hình, những thứ vốn đã trói buột cuộc đời của chúng ta ẩn sau những thứ như: nghĩa vụ, gia đình, vật chất v.v…Ít nhất một lần trong cuộc đời, ai cũng từng thử phá vỡ thứ xiềng xích đó bằng cách bỏ đi thật xa như anh chàng Chris McCandless đã làm.

Dường như định mệnh của mỗi con người sinh ra là đều phải vẫy vùng, cố gắng thoát khỏi những xiềng xích vô hình, những thứ vốn đã trói buột cuộc đời của chúng ta ẩn sau những thứ như: nghĩa vụ, gia đình, vật chất v.v…Ít nhất một lần trong cuộc đời, ai cũng từng thử phá vỡ thứ xiềng xích đó bằng cách bỏ đi thật xa như anh chàng Chris McCandless đã làm.

 

 

Sẽ có những buổi sáng bạn mở mắt ra và không muốn bước ra khỏi giường, trong đầu lung tung những thứ khó chịu: công việc thì áp lực, deadline thì bao vây, kinh tế thì khó khăn, gia đình thì cứ phàn nàn vì những chuyện không đâu… lúc đó, ai cũng sẽ có mong muốn bỏ trốn… trốn đến một nơi nào thật xa, để không thứ phiền não nào có thể chạm đến được bên ta. Nhưng rồi không ai làm điều đó, bởi họ cần tiền để sống, cần các thiết bị hi-tech có tính phụ thuộc của cuộc sống hiện đại, cần nhiều thứ nữa, nhưng quan trọng nhất, không ai đủ sức vứt bỏ những “thứ xiềng xích” đó.

 

Nhưng Chris McCandless thì làm được.

 

 

Khác với nhiều người, Chris không chạy trốn khỏi áp lực. Thứ Chris muốn “cởi trói” bản thân mình chính là sự phụ thuộc về vật chất của xã hội văn minh này, tránh xa những ham muốn phù phiếm biểu hiện ở bố, mẹ anh, ở cả những người anh gặp… Chris không đi để trải nghiệm hay khám phá, Chris đi để giải thoát mình, để đến được cái mà anh gọi là “tự do tuyệt đối” đích thực của cuộc đời.

 

Ngày Chris tốt nghiệp từ một trường trung học hạng ưu, được cả trường Havard nhận vào học, sau những cái gật gù giả vờ để chìu lòng bố mẹ, khi họ rời đi, Chris bắt đầu cuộc chinh phục vĩ đại của mình. Đầu tiên, Chris tặng hết số tiền anh dành dụm được cho một quĩ từ thiện, sau đó xách ba lô lên và lái chiếc xe cũ đi rong ruỗi khắp nơi trong vô định.

 

“Không lâu sau khi phát hiện ra Chris đã bỏ trốn, bố mẹ tôi càng tuyệt vọng hơn khi nhận ra Chris đã làm tất cả mọi thứ để không ai có thể tìm thấy được anh ấy”.

 

Lang thang đến một bãi đất không người, Chris dừng xe lại, vứt đi bảng số xe, đốt hết toàn bộ giấy tờ tùy thân và chỗ tiền mặt còn lại của anh… Mất một khoảng thời gian sau, cảnh sát mới xác minh được chiếc xe đó là của Chris. Sau khi phát hiện ra anh cố tình bỏ trốn, cảnh sát bỏ cuộc, còn bố mẹ Chris cố truy tìm đứa con trai trong vô vọng.

 

 

Không có giấy tờ tùy thân, không dùng tiền bạc, thẻ tín dụng không ai có thể biết anh chàng Chris McCandless đã đến hay đi đâu… thậm chí cái tên cũ của anh cũng không còn vì Chris đã tự đổi tên mình thành Alexander Supertramp - Alex kẻ lang thang.

 

Cuộc hành trình của Alex được tiến hành nhờ đi bộ hoặc đi nhờ xe. Anh sẵn sàng xin một chân làm thuê thời vụ, thì làm thêm ở cửa hàng bán thức ăn nhanh, lúc làm nông dân gặt lúa mì ở nông trại, làm người chăn ngựa v.v… một phần để có tiền để đi tiếp, nhưng chủ yếu, vì Alex thật sự thích thú khi khám phá những lĩnh vực mới mẻ đó.

 

 

Alex đã đi từ Georgia (miền Nam nước Mỹ), đi ngang nước Mỹ đến South Dakota, Arizona, đi đến tận Mexico, nhưng mục đích cuối cùng của cậu là đến Alaska, đến một nơi ở Alaska không có ai sống và hoàn toàn hòa mình vào nơi hoang dã. Sau gần 2 năm rong ruỗi, Alex tới được khu rừng Stampede Trail ở Alaska. Ở đây, Alex tìm thấy một chiếc xe bus cũ bị hư và chọn nơi đó làm mái nhà của mình.

 

Không lâu sau đó, những người thợ săn phát hiện ra Alex nằm chết trên chính chiếc xe bus ấy.

 

Thông qua cuốn nhật kí viết dở của Alex, người ta biết rằng ban đầu khi tới Alaska, Alex săn thú để làm thức ăn, nhưng sau vài lần giết chúng, Alex nhận thấy mỗi loài vật dù nhỏ bé cũng đều có quyền được sống, vì vậy anh quyết định ăn chay. Alex ở lại đây suốt 4 tháng, trong một lần bị sốt, mệt mỏi vì quá đói, Alex đi tìm trái rừng để ăn thì bị ngộ độc và qua đời ngày 18/8/1992, lúc 24 tuổi.

 

 

Hình Chris McCandless thật bên chiếc xe bus ở Alaska – tấm ảnh được rửa trong máy ảnh của Chris khi người ta tìm thấy xác của cậu.

 

Nếu chỉ đọc qua những dòng chữ mà chưa xem phim, mọi người sẽ tưởng rằng Alex Kẻ lang thang - Chris McCandless là một kẻ vô dụng, chỉ biết nghĩ cho bản thân nên cuối cùng có chết cô độc cũng là đáng đời. Nhưng không, Into The Wild là hành trình đi tìm bản ngã của chính mình, là cuộc đấu tranh giữa khát khao của tuổi trẻ và những ràng buộc của xã hội thông qua số phận của Alex.

 

Đằng sau vẻ liều lĩnh đến mức có thể xem là xuẩn ngốc đó là những nỗi ám ảnh trong gia đình, khiến Alex muốn bỏ lại cái “xã hội” mà hình ảnh bố mẹ của mình ám ảnh lên trong từng góc nhìn, từng cảm nhận của anh trong cái xã hội gò bó đó…

 

Phải chăng chuyến đi ấy là vô nghĩa? Hành động ấy là ngu ngốc?

 

 

Thứ đặc trưng của tuổi trẻ chính là không thích sự bó buộc, mà ở đây, Alex thậm chí đã gắn những sự bó buộc qua nhu cầu tiền bạc, điện thoại, máy móc…. Vào những đặc tính của cái xã hội mà anh đã quyết định ruồng bỏ.

 

Và thật ra… Alex đã làm được điều mà anh tin tưởng.

 

Sống hòa mình hoàn toàn vào thiên nhiên, Alex sung sướng tận hưởng thứ gọi là “tự do tuyệt đối” của mình… Không bài vở, không deadline, không hóa đơn, không thái độ, không ép buộc và đương nhiên là không gì cả… đáng tiếc là cái “không gì cả” ấy đến cuối cùng Alex mới nhận ra.

 

 

Trước khi đến định cư ở Alaska trong một nơi mà Alex gọi là “chiếc xe bus kì diệt”, Alex đã gặp không ít người trên hành trình và thay đổi cuộc đời của họ. Đó là đôi vợ chồng Jan, những người lang thang trên chiếc xe tải của mình, bị trói buột trong những nỗi phiền muộn riêng của từng người được khai sáng bởi nụ cười trong sáng của Alex. Là cô gái mới lớn Tracy trong khu trại của những người lang thang phát hiện tình yêu đầu chớm nở. Là ông lão Ron, một cựu quân nhân sống một mình đã như tìm thấy một đứa con trong hình hài của Alex… Tất cả đều bị chuyến đi và tính cách của Alex làm thay đổi, để rồi họ yêu thương và muốn gắn bó với Alex đến dường nào…

 

Chỉ có Alex, là không thay đổi… Chỉ có Alex mới có thể lạnh lùng gạt đi những thứ tình cảm đó để đến điểm hẹn của anh ấy, như cái cách mà Alex đã vứt lại bố, mẹ và em gái mình ở lại…

 

 

Đó là nỗi buồn ẩn sâu bên trong Tracy khi cô ôm Alex lần cuối, trong cái buồn đau đáu của người đã biết chắc chắn sẽ phải chia tay một ngày không xa, không gào thét mà chấp nhận một cách bất lực.

 

Đó là đôi mắt đỏ hoe của Jan khi bà chở Alex đi nhờ một đoạn … Jan thậm chí không dám ôm lấy Alex bởi chỉ cần một cái ôm chia ly, người ta không thể ngăn mình òa khóc được. Cứ thế Chris đi, không ôm không hôn từ biệt Jan, nhưng với Chris, Jan là người mẹ dịu dàng Chris chưa bao giờ có được, và với Jan, Chris là đứa con thất lạc nay lại tìm thấy.

 

Là khi Ron muốn nhận Chris làm con hay cháu nuôi vì ông không còn bất cứ ai trong gia đình, Chris bảo, “Khi nào cháu về chúng ta sẽ bàn chuyện này, được không?” Và Ron gật đầu, mắt ứa nước.

 

 

Mỗi hành động của chúng ta vì cơ duyên, đều có một ý nghĩa nào đó với một ai đó trong cuộc đời này. Với tất cả những nhân vật đã gặp Chris, họ đều đã tìm được hạnh phúc của mình một cách chầm chậm và tự nhiên nhất. Có đôi tình nhân tìm lại được tình yêu và sự nồng thắm tưởng chừng đã mất, có người mẹ tìm được hình ảnh con mình nơi cậu thiếu niên ngang tàng kia, có thiếu nữ tìm được mối tình đầu thoáng qua, ngọt ngào và cay đắng tựa giấc mơ, lại có cụ già đã mất tất cả tìm được mối an ủi có người thân thích khi tuổi đã gần đất xa trời…

 

 

Và có lẽ, chính Alex cũng đã thay đổi một cách chầm chậm… chậm đến nỗi cậu không thể nhận ra được… chầm chậm trong sự tuyệt vọng khi băng tuyết của Alaska tan ra, tạo nên những dòng chảy cuồn cuộn, ngăn cách cậu với con đường về khi cậu muốn trở về. Chầm chậm trong những cơn đau cuối khi Alex ăn nhầm trái cây có độc…

 

Không ai biết rõ những giờ phút cuối Alex đã nghĩ gì, bởi trong cuốn nhật ký viết dang dở của mình, chỉ có dòng chữ sau cùng “ hạnh phúc chỉ có khi được chia sẻ”. Alex cuối cùng đã tìm ra hạnh phúc của mình ở phía cuối hành trình. Mỉa mai thay hạnh phúc đó lại nằm ở đầu đoạn đường xuất phát, cũng có thể nằm đâu đó trên chiếc xe tải lang thang của đôi vợ chồng nọ, trong nụ cười của Tracy, trong đôi mắt ấm áp của Ron… tất cả đều sẵn sàng đón nhận cậu, chia sẻ thứ hạnh phúc mà cậu đã giúp họ tìm được… chỉ có cậu là nhận ra quá muộn.

 

 

Into the Wild là cuộc đào thoát ngoạn mục của tuổi trẻ trước những rành buộc phũ phàng của cuộc đời, là chuyến hành trình đi tìm hạnh phúc đích thực của chính mình mà thông qua đó, ta thấy được hạnh phúc thật ra không quá khó tìm, nó chỉ nằm rải rác hoặc lang thang đâu đó trên những đôi mắt, nụ cười của những người mà chúng ta gặp… là một hành trình đáng xem để chiêm nghiệm lại mục đích của chính cuộc đời mình.

 

    

 

Sản phẩm liên quan

Thông tin mua sắm hữu ích