Forrest Gump - Hạnh phúc của một chàng khờ
22:11 29/08/2021
- Công ty Sey Solutions - Giải pháp xây dựng phần mềm
- "Sai lầm to lớn" khi chấm nước bọt vào nốt muỗi đốt
- 4 việc nên làm vào buổi tối để có được một body thon gọn
"Có một niềm vui khi điên mà không ai biết được ngoài những người điên". Forrest Gump là câu chuyện về cuộc đời dưới đôi mắt của người điên hoặc thằng đần gì đó mà bạn bè hay gọi Forrest, nhưng cậu không quan tâm và chúng ta cũng chẳng cần...
"Có một niềm vui khi điên mà không ai biết được ngoài những người điên". Forrest Gump là câu chuyện về cuộc đời dưới đôi mắt của người điên hoặc thằng đần gì đó mà bạn bè hay gọi Forrest, nhưng cậu không quan tâm và chúng ta cũng chẳng cần quan tâm nốt, bởi lẽ, câu chuyện của Forrest đáng để chúng ta xem đi xem lại trong nhiều năm, xem trong những lúc cùng cực, túng quẫn hoặc bế tắc, để nhận ra rằng: cuộc đời thật đơn giản nếu chúng ta chẳng nghiêm trọng hóa nó lên.
Forrest Gump trong kí ức của bạn bè cậu có lẽ là một thằng ngu đần, thiểu năng, nói năng lắp bắp với một đôi chân mang kiềng rất kì cục. Với những đứa tinh nghịch, Forrest là một chỗ vui chơi thú vị cho những trò phá phách, với những người hay thương cảm, họ nhìn Forrest và thở dài khi nghĩ tới cuộc đời khốn khổ của cậu sau này…
Liệu chỉ số IQ có quyết định đến hạnh phúc của cuộc sống ?
Forrest không quan tâm lắm đến chỉ số IQ75 của cậu hoặc thật ra thì cậu cũng chẳng hiểu nó là cái gì. Cậu phải được hướng dẫn nhiều lần để mặc được bộ đồng phục bóng bầu dục, và khi đã cao đến gần hai mét, nặng hơn một tạ thì cách nói chuyện của cậu vẫn chỉ như một đứa trẻ 6 tuổi. Thòi cắp sách đến trường, Forrest chỉ có hai thắc mắc: một là cậu không sao hiểu kịp những gì đám bạn cậu hay nói, hai là Forrest chẳng hiểu sao chúng nó lại thích bắt nạt cậu. Đó có thể những diễn biến chính trong cơn ác mộng một đứa trẻ đang tuổi đến trường, nhưng với Forrest, mọi thứ chỉ như những cái thùng rác xù xì nằm im lìm bên đường mà cậu thấy những lúc cậu đi học về.
Cả đời Forrest chỉ nghe và hiểu kịp hai người đó là mẹ cậu và Jenny. Mẹ cậu, người phụ nữ can trường luôn nở nụ cười tự hào về thằng con chậm hiểu của mình giữa những đôi mắt suýt xoa, thương hại của đám đông rỗi hơi. Người mẹ tuyệt vời này luôn đấu tranh đòi công bằng cho cậu coi trai mang trí tuệ ngu đần của con mình và luôn hôn lên trán cậu sau mỗi câu nói "con không có gì khác biệt hết".
Jenny là cô bạn duy nhất của Forrest, là thứ tạo vật đẹp nhất thế giới theo quan điểm của bộ óc ngu đần của Forrest hiểu được. Jenny là người bạn duy nhất chịu chơi và nói chuyện với cậu trong những buổi chiều đung đưa trên cây sồi lớn, là người đã hét lớn khi đám bạn tinh nghịch lái xe đến rượt đuổi cậu:
- Chạy đi Forrest ! Chạy ! (Run Forrest ! Run)
Trong cơn hoảng sợ và lời thúc giục của Jenny, Forrest ì ạch lê đôi chân mang nạng của mình chầm chậm trên đường, cho đến khi tiếng động cơ xe của đám tiểu yêu dí tới mông, Forrest hoảng loạn và cậu bung hết sức bình sinh để chạy. Forrest đã cố chạy hết sức và lạ kì thay, khi cậu cố gắng hết sức chạy, mọi người đều trở nên chậm lại trong thế giới quan của cậu, từ đó Forrest phát hiện khả năng thiên bẩm của mình: chạy !
Cứ thế, Forrest Gump chạy vèo một cách hết luôn hai mươi năm học hành của mình. Lạ kì thay, từ sau khi mọi người thấy Forrest chạy, họ cứ liên tục bảo cậu chạy. Ở trường Jenny bảo cậu chạy khỏi đám bắt nạt và cậu cho cả lũ hít khói. Ở câu lạc bộ bóng bầu dục, huấn luyện viên liên tục bảo cậu chạy với một quả bóng nhựa trong tay cho tới cái vạch trắng cuối sân và rồi hết trận này đến trận khác, cậu thấy đồng đội của mình nhảy nhót, ăn mừng, công kênh cậu lên, hình như họ vô địch quốc gia hay gì đó đại loại thế. Với Forrest, cậu chỉ cần biết rằng khi nào cậu còn chạy nhanh thì các trường đại học sẽ luôn nhận cậu và không bắt mẹ cậu đóng một đồng xu học phí nào cả… Forrest cứ thế chạy… chạy cho đến khi cậu nhận ra mẹ cậu đã nằm im dưới ba tấc đất còn cô bạn Jenny thiên thần ngày nào giờ đã biến mất, thay vào đó là một cô nàng hippy hay hò hét, biểu tình ở quảng trường, thỉnh thoảng lại bỏ đi biểu diễn theo một ban nhạc nào đó mà cậu không biết…
"Mẹ tôi thường nói rằng cuộc đời giống như một hộp kẹo sôcôla, bạn không thể biết trước bạn sẽ nhận được những gì"
Đó là điều Forrest nhớ nhất trong số các lời dạy của mẹ mình. "Cuộc đời chỉ là một hộp kẹo sôcôla", ai biết được ngày mai sẽ ra sao, dù là người thông minh, kẻ đần độn, tài giỏi hay ngớ ngẩn, đâu có ai tự sắp xếp được cuộc đời mình. câu nói đó luôn được Forrest mang theo trong suốt hành trình của mình nơi mà cậu là ngôi sao bóng bầu dục trong truờng Đại học, vô địch toàn liên bang và được gặp Tổng thống Mĩ Kenedy. Là những nẻo đường Forrest lang thang hoặc chạy thục mạng trên những cánh đồng khi cậu tham gia chiến tranh Việt Nam, và nhờ những cống hiến cho quốc gia, anh được tổng thống Nixon tặng huân chương danh dự. Là những dịp tình cờ mà Forrest trở thành vô địch thế giới môn bóng bàn, rồi gặp Elvis Presley và Jonh Lenon, mà có vẻ như nhờ những câu nói của cậu "there is no possesion... no religion too... it's easy if you try...." sau đó bài hát "Imagine" bất hủ của John Lenon đã ra đời.
"Mẹ luôn nói rằng cái chết là một phần của cuộc sống" và tôi không thích phần đó của cuộc đời.
Khi không biết làm gì Forrest lại chạy. Đơn giản vì cả đời Forrest chỉ giỏi nhất mỗi việc chạy. Cậu chạy cho đỡ nhớ người mẹ quá cố, đỡ thắc mắc Jenny bé nhỏ của mình đang ở phương nào. Ấy thế mà trong cơn suy nghĩ miên man đó cậu đã chạy vòng quanh nước Mĩ, lâu lâu lại có đám đông xuất hiện chĩa micro vào cậu và hỏi cậu những điều vô nghĩa… Thỉnh thoảng lại có những người phát cuồng chạy theo hò hét, cổ vũ Forrest, có người lại bảo anh chạy vì hòa bình rồi lại trao thưởng gì đó cho cậu… nhưng thật ra Forrest chạy chỉ vì cậu muốn chạy, thế thôi !
Rồi một hôm Forrest ngừng chạy, còn Jenny thì quay về với cậu. Lúc ấy, trong bộ óc ngu đần ấy, Forrest nhận ra cậu yêu Jenny bao nhiêu, và rồi cậu tỏ tình trong ánh mắt bất ngờ, nét mặt giấu đi vẻ không hài lòng..
Tình yêu của Forrest dành cho Jenny là một thứ tình yêu giản dị và chân thành, luôn tin tưởng luôn hướng về nguời mình yêu ngay cả khi cô ấy không còn ở bên cạnh, và bằng trái tim chứ không phải thể xác.
Jenny có một tuổi thơ dữ dội với người cha bạo hành, lớn lên cô gặp phải nhiều bất hạnh trong cuộc sống. Cô tùng làm cả bồi bàn lẫn vũ nữ thoát y. ước mơ đổ vỡ, mất hết hy vọng, đã có lần cô muốn tìm đến cái chết. Jenny quan hệ với nhiều người đàn ông, sống lối sống bất cần đời, phiêu bạt, tìm đến rượu và ma túy. Chưa bao giờ cô coi tình cảm Forrest giành cho cô là nghiêm túc, không tin Forrest hiểu được thế nào là tình yêu. Nên suốt cả cuộc dời, Jenny giống như một cơn gió, luôn bay xa khỏi Forrest chỉ trở về khi đã xác xơ, mệt mỏi nhưng Forrest vẫn yêu cô tha thiết.
"Tôi không nhớ lần đầu tiên tôi đi cắm trại ở đâu,tôi cũng không nhớ món quà đầu tiên trong ngày lễ giáng sinh là gì,và có lẽ tôi cũng không nhớ mình sinh ra ở đâu, nhưng tôi sẽ không thể nào quên được giọng nói ngọt ngào nhất trên thế giới này".
"Tôi chưa bao giờ trông thấy ai đẹp và dễ thương đến như vậy cả,cô giống như một thiên thần". Forrest luôn nhớ về cô. Anh lấy tên cô đặt cho con thuyền đánh tôm đầu tiên của mình. "Tôi đã suy nghĩ rất nhiều và tôi quyết định chọn lấy cái tên đẹp nhất thế giới này".
Khi gặp lại Jenny sau một thời gian rất dài. Anh cầu hôn cô bằng câu nói sẽ còn in lại rất lâu trong tâm hồn khán giả: "I am not a smart man, but I know what love is" (Anh không phải là một người thông minh nhưng anh biết tình yêu là gì). Nhưng rồi, ngay cả khi Jenny chịu cặp kè với Forrest một thời gian, sau đó, giống như một cơn gió, cô lại ra đi, bỏ lại Forrest thẫn thờ nhưng chỉ lúc sau, Forrest lại bình thản như cái cách mà cậu ấy nhẹ nhàng vượt qua bao cú sốc trong cuộc đời.
Với nhiều người, có những cú sốc trong cuộc đời khiến họ không cách nào vượt qua, có người suy sụp, có người tự tử tìm lối thoát, nhưng với Forrest, những thứ ấy chỉ là “một mảnh của cuộc đời” mà mẹ anh hay kể, nó không phải là toàn bộ cuộc đời cho nên không việc gì phải để nó ám ảnh cả cuộc đời mình. Cuộc đời Forrest chỉ quẩn quanh hai người phụ nữ của đời anh, nhưng trong từng biến cố của anh, những con người vô tình liên can đã bị chính cái tính “lơ ngơ” trước mọi việc của anh làm thay đổi, điển hình như trung úy Dan.
Dan từng là chỉ huy của Forrest Gump tại chiến trường Việt Nam, được Forrest cứu sống nhưng bị cụt mất hai chân và ông chìm dần vào bóng tối cùng bia rượu. Cho đến khi không còn gì để mất, Dan gặp lại Forrest khi chàng khờ này định giong buồm ra khơi tìm vựa tôm chỉ vì anh bạn chiến đấu Bubba ngày xưa luôn có ước mơ có đầm tôm, công ty sản xuất tôm của riêng mình. Thế là chiếc thuyền gồm hai thành viên: một tên chẳng còn gì để mất, một kẻ chẳng biết sợ là gì lao đầu vào cơn bão… Cơn bão khủng khiếp năm đó cuốn phăng mọi con thuyền ra khơi, chỉ duy nhất thuyền của Forrest và Dan sống sót, còn hơn thế, họ thắng đậm mẻ tôm và trở thành triệu phú, Forrest không thiết tha gì với tiền nên anh chỉ thích trông coi, còn công việc kinh doanh nhường hết cho Dan và Dan được tái sinh… không lâu sau đó, Dan có một đôi chân giả, cưới được một cô vợ và sống hạnh phúc trong niềm biết ơn Forrest vô hạn…
Cuộc đời Forrest Gump là một câu chuyện về niềm tin vào cuộc sống và biết cách sống như thế nào cho xứng đáng. Là không bao giờ từ bỏ ước mơ như Bubba, là biết cách đứng dậy từ nghịch cảnh như trung úy Dan, và với Forrest, là sống một cách vô tư và tốt bụng với mọi người, không tính toán. Anh luôn làm hết sức để giúp đỡ người khác. Phải chăng vì chỉ có 75 IQ nên Forrest không đủ thông mình để sống tính toán và thực dụng? Trong cái rủi hóa ra lại có cái may, vì Forrest hiểu chậm hơn mọi người, cho nên anh dường như không kịp để bụng những điều xấu hoặc suy nghĩ xem có ai đó nói móc mình không vì đơn giản, Forrest cần huy động toàn bộ não bộ để làm những việc bình thường khác… những chuyện nhỏ nhặt như ăn uống, vệ sinh, hay thậm chí là… nhận ra con trai mình trong lần Jenny trở về.
- Tên nó là Forrest.
- Giống như tên anh!
-Em đặt tên nó theo tên của bố nó.
-Bố của nó cũng tên là Forrest sao?
-Anh là bố của nó, Forrest.
-Vậy nó có đẹp trai không?
Forrest lớn đã gặp Forrest nhỏ một cách ngây ngô như vậy. Cuối cùng Jenny cũng trở về, mang theo đứa con trai trở thành niềm an ủi duy nhất của anh, vì chỉ sau khi cưới nhau không lâu, Jenny qua đời.
Mỗi ngày Forrest vẫn đến bên Jenny, giờ là một bia mộ, kể cho cô nghe mọi thứ trong cuộc sống. Với Forrest, Jenny không bao giờ chết và không bao giờ rời xa anh. Ai đó có thể thấy đó là khung cảnh của một thằng điên khi cứ lảm nhảm một mình bên bia mộ, nhưng "Có một niềm vui khi điên mà không ai biết được ngoài những người điên".
"Forrest Gump" là một bộ phim mà dù cho bạn có xem đi xem lại bao nhiêu lần đi nữa, nó vẫn khiến cho bạn bật cười và cay mắt rơi lệ từ đầu đến cuối. Bộ phim chứa đựng nhiều thông điệp nhân văn và đầy ẩn ý về mọi mặt của cuộc đời như hình ảnh Forrest vượt mặc cảm về đôi chân khập khiễng và phát hiện ra khả năng chạy của mình, kể từ đó đời anh cũng thay đổi. Câu “ Run Forrest ! Run” như một thông điệp ngầm rằng trong cuộc sống, chỉ cần chúng ta dám vượt qua những rào cản cá nhân hoặc những lời vô nghĩa của dư luận, mọi người đều có thể chạy một mạch đến giấc mơ của mình (một thằng đần còn làm được mà đúng không).
Phim cũng ẩn chứa nhiều thông điệp mỉa mai về thói đời như việc Forrest chạy vòng quanh nước Mỹ đơn giản vì anh muốn chạy thôi còn mọi người thì hết đồn thổi, ca ngợi thậm chí trao giải thưởng chạy vì hòa bình cho anh ! Với những giá trị tinh túy của mình, năm 2011, Thư viện Quốc hội Mỹ đã chọn Forrest Gump vào danh sách bảo tồn của Cơ quan Lưu trữ Phim ảnh Quốc gia, trở thành tài sản quốc gia của Mỹ vì "có ý nghĩa về mặt văn hóa, lịch sử và mỹ học."
THÔNG TIN MUA SẮM
-
Những điểm trang điểm cần tránh khi đi phỏng vấn
Ngoài kiến thức chuyên môn nghề nghiệp thì khi trang điểm cho khuôn... Xem thêm >
-
LÀM TRẮNG RĂNG ĐƠN GIẢN MÀ HIỆU QUẢ TẠI NHÀ
Có được một hàm răng trắng sáng luôn là đều mà mọi người mong muốn, nó... Xem thêm >