Cảm ơn "tình muộn"

22:11 29/08/2021

Em và tôi quen nhau và yêu nhau tưởng chừng như một định mệnh mà duyên số đã sắp đặt. Một “dân công trình” lẻ bấp bênh, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể “với” tới em, một giáo viên thùy mỵ nết na, luôn được nhiều người yêu mến.

 

Em và tôi quen nhau và yêu nhau tưởng chừng như một định mệnh mà duyên số đã sắp đặt. Một “dân công trình” lẻ bấp bênh, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể “với” tới em, một giáo viên thùy mỵ nết na, luôn được nhiều người yêu mến.Tình yêu ấp ủ trong tim khiến tôi luôn tìm kiếm công trình gần em, để được đi về trên con đường ngang qua trường em hay biết đâu có lúc cùng sánh bước trên đường về cùng em!

 

 

 

 

 

 

Còn nhớ ngày đó, điều ao ước được đi cùng em trên đường về đến, xe em lủng bánh giữa đường, tôi dừng lại phụ em. Mà phụ được gì chứ! Thôi đành dắt bộ cùng em đến quán sửa, đoạn đường quê tự nhiên trở nên đẹp lạ. Ấy thế mà sao tôi lại run, run như từng được run. Một thằng con trai ngoài 35 tuổi đầu tại sao lại không làm chủ được mình như thế chứ! Tim tôi đập thình thịch, đầu óc trống hoảnh, không nghĩ ra được câu gì để nói, mặt mày tự nhiên lại sượng trân như thể người ăn cắp bị bắt quả tang.

 

 

 

Từ hôm đó, tôi cứ “tình cờ” đi về đúng giờ tan trường của em mặc dù chỉ để chào nhau một tiếng. Rồi những câu chào hỏi bang quơ dần trở nên dài hơn và nhiều hơn. Và rồi em sẽ là của anh trong vài ngày tới.

 

 

 

 

 

Đến tận lúc này, anh vẫn thầm nói lời cảm ơn thượng đế khi đã ban em cho anh. Anh tự hứa với lòng sẽ yêu em nhiều và thật nhiều. Sẽ làm một người đàn ông gương mẫu. Sẽ cùng em chia sẻ việc nhà. Sẽ vun đắp cho mầm hạnh phúc của mình vươn cao mãi. Cảm ơn tình yêu muộn của tôi và của em.

 

 

Bài được viết bởi thành viên Nguyễn Văn Nhân

Sản phẩm liên quan

Thông tin mua sắm hữu ích