Tôi đã quay lại và sẵn sàng bước tiếp – Madonna, Kim C, Esperanza Spalding

22:11 29/08/2021

Con người ta trở nên nhỏ bé khi đứng trước thời gian, không có gì là tồn tại mãi mãi; nếu nghĩ tới trường hợp của Madonna thì câu này có vẻ không đúng lắm.

Tôi đã quay lại và sẵn sàng bước tiếp – Madonna, Kim

 C, Esperanza Spalding

 

 

 

Con người ta trở nên nhỏ bé khi đứng trước thời gian, không có gì là tồn tại mãi mãi; nếu nghĩ tới trường hợp của Madonna thì câu này có vẻ không đúng lắm. Sinh năm 1958, đến giờ, cô ấy cũng không còn trẻ nhưng dáng vẻ tràn đầy năng lượng trong các ca khúc lại khiến người ta ngưỡng mộ. Lần này, tôi sẽ giới thiệu album solo mới của Madonna – sự trở lại cực hoành tráng cùng album của Kim C, và trình bày luôn album của Esperanza Spalding – người vinh dự nhận được một giải tại lễ trao giải Grammy.

 

Madonna “ MDNA”

 

Giữa thập niên 80, thời kì mà Chính phủ Mĩ sống trong cái gọi là bảo thủ và xem trọng quyền lực hơn bao giờ hết. Madonna xuất hiện với hàng loạt ca khúc làm điên đảo MTV Kid trong đó có “Material girl” và “Like a Virgin” – cả hai ca khúc mang đến hình tượng gợi cảm chỉ riêng cô ấy mới có. Có mặt trên tạp chí nude “Sex” và phát hành album “Erotica” vào năm 1992. Đời sống của Madonna lúc ấy như một chiếc gương phản ánh xã hội Mĩ bấy giờ.

 

 

Sự sôi nổi, hoạt bát của cô ấy khi trình bày ca khúc “Give me all your luvin” tại chương trình Super Bowl Halftime ít nhiều cũng gây sốc cho khán giả. Hình tượng từ trước tới giờ của Madonna hoàn toàn biến mất, cô ấy trở nên khác biệt hoàn toàn. Cảm giác về album mới “MDNA” là sự hỗn loạn, không xác định rõ giống như hình ảnh của cô ấy trên tấm bìa album

 

Vừa là ca khúc chủ đề vừa là ca khúc được đưa vô album đơn của cô ấy “Girl gone wild” rất đáng để ta ghi nhận. “Gang bang” được viết lời bởi William Orbit và thiên tài trẻ tuổi Mika thể hiện tâm lí của một người phụ nữ bị phản bội bởi người đàn ông. Giai điệu của bài khiến ta chóng mặt với âm thanh nặng nề của tiếng súng, và giọng ca đầy phẫn nộ của cô ấy, tất cả đều hướng tới người chồng trước – Guy Ritchie. Đặc biệt, trong album này, các bạn sẽ có cơ hội được nghe giọng rạp của Madonna kể về sự bất mãn của cô trong đời sống kết hôn với Guy Ritchie – một ca khúc được tân binh Nicki Minaj tham gia giúp đỡ “I don’t give A(featuring Nicki Minaj”

 

Ba ca khúc phía sau thể hiện rõ ràng hơn về sự phẫn nộ cũng như sự khác biệt của cô ấy. “Love spent” và “Masterpiece” được phối hợp với âm điệu country benzo, một bản pop ballad mà ta không thể bỏ qua, là bài hát chủ đề cho bộ phim do chính cô làm đạo diễn “W.E”.

 

Những ca khúc của Madonna là tấm gương phản chiếu xu hướng nhạ hiện đại của công chúng. Thông qua “MDNA”, chúng ta được biết thêm một dáng vẻ, hình tượng khác về cô ấy. Chúng ta có thể xuyên tạc mọi thứ, nhưng chiếc gương thì luôn luôn phản chiếu sự thật. Nó không biết nói dối. Đến giờ, với công chúng, cô ấy vẫn là ca sĩ đáng được trân trọng và có nét hấp dẫn khiến mọi người không thể nào quên.

 

Bài viết / Lee Geonsu (buythewayman@daum.net)

 

Kim C “ Priority “

 

Âm nhạc ở Berlin đơn giản, nhẹ nhàng giống như hình tượng của chính đất nước nó vậy. Album solo của Kim C lần này không thuộc nhóm nào cả, là bản thu âm ra đời sau chuyến du lịch của anh. Trở lại đầy hoạt bát, sống động, không còn trầm lắng như trước, nhiều kinh nghiệm và nhiều cảm hứng. “Một không gian rộng lớn” với “sự tự do” hoàn toàn khác với trước đây. Cho đến giờ, thứ nổi bật nhất trong hình tượng của Kim C và Hot Potato vẫn là “sự chênh vênh” và “sự than vãn” nên lần trở lại đầy mới mẻ này đã tạo một vị trí nhất định trong lòng công chúng yêu nhạc.

 

Giọng hát cùng âm thanh trong trẻo thật sự nổi bật. Mọi thứ thay đổi không ngừng, và anh ấy cũng vậy. Cả album là một câu chuyện Kim C muốn bày tỏ cùng người nghe. Sự tài trí của “Taste this” hay sự phá cách của “Woman Walking The Kangbyunbok Road” và lời bày tỏ khó nói trong “The Confession”. Phần âm thanh chiếm ưu thế nhiều hơn. Trong suốt thời gian qua, Kim C đã thay đổi nhiều, giờ đây, chúng ta có thể thấy rõ sự thay đổi của anh ấy. Dốc hết sức để làm nên một album với những bài nhạc được công chúng yêu và thấu hiểu, có lẽ điều này mới thật quan trọng

 

Từ lúc thành lập ban nhạc, anh ấy đã thử nghiệm rất nhiều phong cách nhạc đa dạng từ “reggae” (nhạc nhịp mạnh) đến “trip hop”. Lần này, Kim C nổi bật hơn với thể loại mới mang tên “Dub”. Mọi thứ được anh ấy thể hiện nhiều hơn trong “Comedy” – hơn hẳn album “The Journey of Cultivating A Potato Field”. Mới mẻ với phần hợp tấu trong “Insomia”. Một trải nghiệm mới, mang anh ấy đến với công chúng, khiến chúng ta dễ chịu khi nghe các ca khúc của anh

 

“LOVE” mang đến hình ảnh hiện đại, đơn giản với giọng âm cao vót cùng âm thanh khô khốc. “One Day” là ca khúc dành cho những thanh niên đang rơi vô tình trạng thất nghiệp, so với cảm giác phẫn nộ hay tuyệt vọng thì ca khúc thể hiện sự trống rỗng đang lớn dần lên trong lòng. Chúng ta có thể cảm nhận sự thương cảm cùng nỗi cay đắng mà ca khúc mang lại. Ca khúc dễ chịu nhất chính là “Good Friend”, sự thăng-trầm trong giai điệu cũng như tình cảm của nhân vật trong ca khúc được thể hiện rõ ràng.

 

Kim C để lại cho ta nhiều “cảm xúc bất ngờ” đa dạng, thoát khỏi “vòng tròn luẩn quẩn” không biết mình sẽ về đâu, “không còn đứng yên” một chỗ mà giờ đây can đảm thể hiện chính mình. Kết thúc chuyến du hành, anh ấy đã lên đến “đỉnh cao” của âm nhạc. Dám thử thách chính mình ở một phương diện hoàn toàn mới mẻ. Gương mặt của anh chàng Châu Á đang cất cao giọng hát trên tòa nhà của một đô thị lớn xa lạ. Có chút cô đơn nhưng khuôn mặt với những nếp nhăn không hề thay đổi của Kim C khiến ta thấy thân quen, ấm áp. Giống như mình đã nắm được không khí trong lành trong tay. Cuộc hành trình không quá dài nhưng nó lại đem đến cho anh một sự thay đổi đáng mừng.

 

Bài viết / Kim Banya (10_ban@naver.com)

 

Esperanza Spalding “Radio Music Society”

 

Mọi người thật sự ngạc nhiên. Nhận vật chính vinh dự được nhận giải thưởng nghệ sĩ nhạc jazz chơi bass mới nhất trong buổi lễ trao giải Grammy lần thứ 53.  Không phải nam giới mà là nữ giới. “Người đầu tiên” không thể loại ra khỏi giới âm nhạc năm 2011 – một cô nàng không thua kém gì các chàng trai khác. Sự quan tâm về album mới của cô không chỉ giới nhạc jazz mà cả giới âm nhạc quốc tế cũng không ngoại lệ. Và đương nhiên, cô ấy cũng không quên sự thân thiện cần có của một album trong lòng công chúng nghe nhạc.

 

Thật dễ chịu. Những dòng nhạc thân thuộc trên Radio Friendly và gần bảng xếp hạng Billboard. Bài hát mở đầu cho album “Radio song” kéo dài 6 phút 32 giây, “Endangered species” có độ dài là 6 phút 37 giây làm lại từ ca khúc của Wayne Shorter – vừa là nhà viết nhạc vừa là tay chơi xắcxô. Tuyệt nhiên đây không phải là những ca khúc với thời lượng 3 phút – khoảng điểm mà các chương trình phát sóng mong muốn.

 

Album mang đến sự hài hòa và không làm người nghe nhàm chán. Ngoài ca khúc “Land of the free” và “Hold on me” với độ dài 3 phút 40 giây thì các ca khúc còn lại đều vượt hơn 4 phút với 5 phút. So với “Chamber Music Society” ít có giọng hát thì album lần này lại chọn giai điệu là chính, vì vậy nó khiến người nghe dễ chịu và thoải mái.

 

Sự gặp gỡ với những nghệ sĩ khác, thân thuộc với mình để cùng thực hiện album cũng đáng để ta nói đến. Đặc biệt là sự hợp tác của Q-tip - được biết đến như một thành viên của nhóm A Tribe Called Quest , cả hai cùng là nhà sản xuất cho ca khúc “Crowned& kissed” và “ City of roses”. Thêm nữa, Lalah Hathaway – vừa là ca sĩ, vừa là con gái của Donny Hathaway cũng góp mặt trong “ Endangered species” tạo nên âm sắc trung tính khiến ta phải lắng nghe để cùng cảm nhận hương vị mà ca khúc mang lại. Nhờ họ mà chúng ta có thể cảm nhận được nhiều phong cách nhạc jazz, pop, hip hop, và cả Neo-Soul ( một dòng nhạc đại chúng của người da đen trong thập niên 60-70), tất cả được kết hợp rất hài hòa và sâu sắc.

 

“Sự pha trộn” thì thế nào nhỉ. Raydar Ellis với ca khúc “Let her” và “Black Gold” cùng Lyndon Rochelle như một điểm tựa vững chãi trong “I can’t help you” là những người bạn mà cô gặp được từ hồi học tại trường nhạc Esperanza và Berkeley . Diễn nhạc cùng những người bạn để ta thấy quá trình trưởng thành của một “bông hoa nhỏ” ngày nào trong giới nhạc jazz nay đã lớn và thực sự tỏa sáng.

 

Album của một nghệ sĩ chơi bass có một quan niệm hoàn toàn khác. Ca khúc được hát cũng thật nổi bật. Hoàn toàn mang nghĩa tích cực. Đặc biệt là ca khúc “I can’t help it” do Steve Wonder viết lời được Michael Jackson cover có cách hát rất đặc biệt đến độ người ta không thể nhận ra bản gốc. Cả “Hold on me” cũng không ngoại lệ. Giai điệu phóng khoáng và giọng hát tuyệt vời, kết hợp lại sẽ tạo nên sự thích thú cho người nghe

 

“Radio Music Society” đã thuyết phục chúng ta. Vì nó thể hiện sự quan tâm dành cho công chúng, đồng thời nó giúp chúng ta suy nghĩ nhiều hơn về bản ngã bên trong của nghệ thuật. Mời những nghệ sĩ trong những lĩnh vực khác để tạo nên bản hòa âm giữa Neo-Soul, hip hop, và pop; những ca khúc mang giai điệu thân quen không kể không gian thời gian. Một tác phẩm mới năm 2012 của nữ anh hùng trong lịch sử nhạc jazz. Người nhận giải “tốt vận” cho giải nghệ sĩ mới tại Grammy từng khiến nhiều người ngờ vực đã được công nhận.

 

 

 

Bài viết / Park Bom (myyellowpencil@gmail.com)

 

 

Nội dung bài viết trên cafestyle thuộc sở hữu của Hansae Yes24 Vina Co.,Ltd

Sản phẩm liên quan

Thông tin mua sắm hữu ích