Xem và đọc cô gái năm ấy chúng ta cùng theo đuổi
22:11 29/08/2021
- Công ty Sey Solutions - Giải pháp xây dựng phần mềm
- "Sai lầm to lớn" khi chấm nước bọt vào nốt muỗi đốt
- 4 việc nên làm vào buổi tối để có được một body thon gọn
Tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào. Dù cho bạn từng bị cảm lạnh vì tắm mưa, bạn vẫn muốn được đằm mình trong cơn mưa ấy lần nữa. Mỗi người đều từng có khoảng thời gian bồng bột đấy,...
Tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào. Dù cho bạn từng bị cảm lạnh vì tắm mưa, bạn vẫn muốn được đằm mình trong cơn mưa ấy lần nữa. Mỗi người đều từng có khoảng thời gian bồng bột đấy, khoảng thời gian mà mọi cậu con trai cùng thích một cô gái trong lớp, đi qua tháng ngày với những trò nghịch ngợm hoang đường không tên. Thế rồi, tuổi thanh xuân lặng lẽ qua đi…
Tuổi trẻ là một phần kí ức đẹp đẽ, nó đẹp vì nó đã là quá khứ, mãi mãi đóng khung trong tâm trí của chúng ta, không hiện hữu thường xuyên nhưng không bao giờ mất đi, để rồi một cơn gió thoảng nhẹ qua… tầng tầng lớp lớp của kí ức lay động, khuấy lên trong lòng những xúc cảm xao động…
Trong miền kí ức ấy, có trường, có lớp, có bạn bè và có cả những người chúng ta để ý… với anh chàng Kha Cảnh Đằng năm đó, ngoài gia đình ra thì bốn thằng bạn chí cốt là thứ quan trọng nhất trên đời. Một Hứa Bác Thuần ngây ngây ngô ngô, một A Hoà tham ăn nhưng chững chạc nhất bọn, một Lão Tào ngan ngược, mê bóng rổ nhưng cũng dầy nghĩa khí, một Liêu Anh Hùng thích ra vẻ. Bốn cái tên vô cùng quan trọng ấy đã luôn chung vai sát cánh mỗi lúc quậy phá, mỗi lúc vui cười hay cô đơn, buồn tủi và lại được xâu chuỗi lại với nhau bởi một điểm chung: Thẩm Giai Nghi - cô bạn học giỏi nhất lớp.
Thẩm Giai Nghi là mẫu hình kinh điển của nữ sinh thời cấp ba luôn để ý và biết đến cho dù có thích hay không. Và khi bạn bắt đầu thích một cô gái như thế rồi, bạn sẽ làm đủ mọi trò để cô ta để ý và cũng từ đó… kí ức về thời học sinh chỉ còn xoay quanh nụ cười tỏa nắng ấy…
- Mình sợ giành mất danh hiệu nhất toàn trường của cậu nên cố ý thua thì có – Kha Cảnh Đằng nói.
- Vậy thì ngại quá, cậu làm ơn đừng nhẫn nại như vậy nữa – Thẩm Giai Nghi đáp.
- Cậu dám cá cược với mình không? Cược tóc nhé?
- Cược thế nào?
- Nếu kì thi tháng sau cậu thắng mình, thì cậu chơi mình thế nào cũng được. Nhưng nếu mình thắng cậu, cậu phải cột tóc đuôi ngựa một tháng!
- Cũng được, dù sao cậu cũng chẳng thể thắng được!
Khi một cậu con trai cá biệt lao đầu vào học như điên với hy vọng mong manh thắng vụ cá cược bất khả thi như vậy, cậu ấy biết cậu đã thích một người… Lẽ ra Kha Cảnh Đằng phải hỏi Thẩm Giai Nghi từ cái ngày ấy…
Cái ngày mà học sin ưu tú nhưng đáng ghét Thẩm Giai Nghi bị mất mặt không còn là ngày đáng ăn mừng nhất mà là ngày đau lòng nhất…
Cái ngày mà Giai Nghi lần đầu tiên gọi Cảnh Đằng bằng cách lấy viết đâm vào lưng cậu, để lại vết mực xanh còn hằn in trên áo – vết mực đầu tiên khởi đầu cho hàng trăm vết mực tiếp theo…
Cái ngày mà Thẩm Giai Nghi không chỉ là xinh hơn các bạn nữ khác một chút xíu như ngày nào mà là xinh đẹp kể cả khi đang khóc và đứng chịu phạt bên cạnh Kha Đằng…
Và lẽ ra, Kha Cảnh Đằng phải hỏi Gia Di từ khi cô ấy gọi điện đến nhà mà không nói một lời nào ngoài tiếng khóc, từ khi cô ấy luôn miệng nói ghét con trai ấu trĩ nhưng luôn tươi cười với những hành động ấu trĩ của cậu, từ khi cô ấy bắt đầu nhìn vê cậu khi cậu nhìn lên bầu trời,… Lẽ ra, họ đã yêu nhau từ khi đó…
Đó là những khung hình rất đẹp đã diễn ra trên phim, nhưng phim đã lược bớt một vài đoạn từ tiểu thuyết gốc của Cửu Bá Đao mà đáng nhớ nhất chính là nhân vật Lý Tiểu Hoa. Thẩm Giai Nghi không phải là cô gái xinh xắn, học giỏi duy nhất trong lớp mà Kha Cảnh Đằng để ý… chỉ là … nó thoáng qua như một cơn mưa rào ngắn ngủi… nhưng lại khó quên như đoạn mà tác giả đã viết.
“ Cùng nhau về nhà – bốn chữ này cho dù trong bất kỳ giai đoạn nào của cuộc đời, cũng đều có ý nghĩa lãng mạn.
"cùng nhau" nghĩa là ko thể hoàn thành một mình, đằng sau "về nhà" chứa đựng ý vị chân tình ấm áp.
Người đầu tiên cùng bạn về nhà, cả đời bạn cũng ko thể quên...
Mười ba năm sau, tôi nhắm mắt lại, vẫn còn trông thấy được...
... trên con đường rộng lớn, dưới ánh hoàng hôn, tôi ngượng ngùng dắt xe đi cạnh Lý Tiểu Hoa, nói huyên thuyên chuyện trên trời dưới đất...
... trời gió nhẹ nhưng đủ làm dâng lên trong lòng cảm giác kích động, xoay vần rồi trở về trạng thái thương cảm...
... chỉ còn chiếc ô nhỏ ấy, cùng với mảnh giấy cuối cùng đã ngả sang màu vàng ố trên bàn...
... hôm ấy mưa cứ trút mãi, những hạt mưa càng lúc càng lớn, chảy men theo mép ô rơi xuống mặt tôi...
Đến khi tỉnh ra, tôi đã hai mươi sáu rồi”
Trong cái thuở còn lông bông, sẽ có vô số bóng hình từng lưu trú lại trong tim ta, nhưng sẽ có một cái bóng chiếm chỗ rộng nhất, sâu nhất theo ta suốt cuộc đời… số còn lại, sẽ chiếm một góc nào đó be bé trong tâm trí chúng ta… be bé thôi nhưng không thể quên… như kí ức trong lần đầu được cùng đi bộ về nhà với người con gái mình thích.
Lý Tiểu Hoa đã đi ngang cuộc đời Kha Cảnh Đằng như thế cho tới khi cô chuyển trường, hoặc cho tới lúc anh chàng không còn thích Tiểu Hoa nữa. Nghe rất trẻ con nhưng lại rất hợp lí bởi ai trong chúng ta cũng từng thích một vài người cho đến khi tìm được người thật sự khiến mình nhớ thương…
Phút rung động ngắn ngủi với Tiểu Hoa không được đưa lên vì ngụ ý khác của tác giả. Trước khi phim Cô gái năm ấy chúng ta cùng theo đuổi ra đời, ít người Việt Nam biết đến Cửu Bá Đao, bản thân ông cũng chỉ chuyên vào thể loại tiểu thuyết trinh thám, kinh dị chứ không phải tình cảm lãng mạn như truyện này… Và tình huống truyện này ra đời cũng khá thú vị như tác giả chia sẻ trong cuốn sách của mình…
“Năm năm rồi, ngồi trước máy tính, lần đầu tiên không tìm được chủ đề sáng tác.
Giờ lại đến lúc tôi vắt óc suy nghĩ xem nên viết câu chuyện nào.
Đến chủ đề nào rồi nhỉ? Võ hiệp? Kỳ ảo? Đô thị? Tình cảm? Dị tưởng? Mỗi câu chuyện đều gõ boong boong trong kho chứa linh cảm của bộ não, gào thét đòi được thả ra ngoài.
Xưa nay câu chuyện là đôi cánh, chứ chưa bao giờ là nhà giam của tôi cả.
Chỉ cần đợi cơn gió thích hợp, là tôi có thể bắt đầu bay lượn.
“Vậy thì viết một câu chuyện của chúng ta đi.” Hứa Bác Thuần du học ở Mỹ, viết trong forum của lớp.
Vậy là tôi nhận ra, trên sống lưng mình, lặng lẽ mọc thêm một đôi cánh.
“Tớ nghĩ thêm đã.” Tôi gãi gãi đầu. Vì gió vẫn chưa nổi lên.
Sau đó, cô ấy gọi điện tới.”
Dĩ nhiên “cô ấy” là ai chúng ta đều đã biết sau này. Bộ phim giành được cảm tình của đông đảo khán giả không chỉ vì miêu tả một thời tuổi trẻ của mỗi chúng ta, mà nó còn miêu tả “rất thật” bởi đó là câu chuyện thật của tác giả như cái tên Kha Cảnh Đằng - tên thật của tác giả Cửu Bá Đao.
Đọc tiểu thuyết này cho ta hiểu thêm về những thứ mà Kha Cảnh Đằng và Thẩm Giai Nghi đã trải qua, làm cách nào mà Cảnh Đằng nổi bật lên trong đám con trai cùng theo đuổi và cách mà họ đánh mất tình yêu đầu đời của mình như thế nào…
“Điều tàn khốc nhất của sự trưởng thành… đó là… con gái mãi mãi trưởng thành sớm hơn con trai cùng tuổi và vì vậy, mà không có đứa con trai nào có thể chống đỡ được”. Và lẽ ra, Cảnh Đằng phải hỏi Giai Nghi khi họ cãi nhau lần ấy, khi Gia Di khóc, khi cậu ương bướng bỏ đi, khuất dần trong màn mưa… Vậy là xa, trong khi lẽ ra, họ đã yêu nhau…
Trong gần 10 năm, Kha Cảnh Đằng kiên nhẫn yêu thương, lo lắng, quan tâm Gia Di mà chưa hề được cầm tay, chưa hề được hôn người con gái mình yêu một lần. Cả một tuổi thanh xuân tràn ngập hình bóng một người với biết bao cảm xúc chất chồng từ vui mừng tột độ đến dau đớn vô ngần, những dư vị của mối tình thuở học đường, ngọt ngào mà mong manh, nhẹ nhàng mà khó quên, ngu ngơ dại khờ như những câu hỏi mãi mãi không có lời đáp…
- Cậu thực sự không muốn biết câu trả lời của mình à? – Thẩm Giai Nghi hỏi.
- Không, xin cậu đừng nói bây giờ, hãy để mình tiếp tục được thích cậu.
Có tiếc không khi chỉ cần dũng cảm lên một chút, biết thêm một câu trả lời có khi một chuyện đã khác… Nhưng sẽ có chi để đáng tiếc bởi "Trong cuộc đời mỗi người, nên có ít nhất một lần vì người khác mà quên đi chính mình. Không mong có kết quả, không mong sẽ dắt tay nhau đến cuối cuộc đời, thậm chí không cầu mong người ấy sẽ yêu bạn. Chỉ hy vọng trong những năm tháng đẹp nhất của tuổi xuân có thể gặp được một người khiến bạn như thế."
Cô gái năm ấy chúng ta cùng theo đuổi là một bộ phim khai thác một đề tài không mới nhưng đủ để gây ra một chút xao lòng cho bất kì ai từng xem qua… đó là một “cơn mưa” nặng hạt, đầy ắp “tuổi trẻ”, nhiệt huyết, dại khờ, ngây ngô mà ai trong chúng ta cũng từng trải qua. Nếu như việc xem cuốn phim này khiến chúng ta được “tắm” lại một lần nữa trong “cơn mưa” của kí ức, thì việc đọc tác phẩm này trên phiên bản tiểu thuyết cho ta cảm giác như đứng giữa những tia nắng mai pha lẫn một chút sương sớm, ngẫm lại một thời đã qua và nở một nụ cười mãn nguyện…
THÔNG TIN MUA SẮM
-
Những điểm trang điểm cần tránh khi đi phỏng vấn
Ngoài kiến thức chuyên môn nghề nghiệp thì khi trang điểm cho khuôn... Xem thêm >
-
LÀM TRẮNG RĂNG ĐƠN GIẢN MÀ HIỆU QUẢ TẠI NHÀ
Có được một hàm răng trắng sáng luôn là đều mà mọi người mong muốn, nó... Xem thêm >