The Mist - Nỗi sợ hãi nguyên thủy

22:11 29/08/2021

Lớp sương mù vẫn lạnh lùng bao phủ lên mọi thứ, để mặc bao cặp mắt sợ hãi đang chăm chăm nhìn nó… Con người một lần nữa đối diện với nỗi sợ hãi nguyên thủy – sợ những cái gì mình không biết... Cái chết là yếu tố không thể thiếu trong phim kinh dị, nhưng những cái chết trong The Mist rất khác…

THE MIST- NỖI SỢ HÃI NGUYÊN THỦY

Bài: Hoàng Hưng

 


Một thị trấn nhỏ bình yên trải qua một cơn giông kì lạ vào buổi đêm, để rồi vào buổi ban mai, họ bắt gặp một màn sương mù dày đặc khó hiểu phủ kín cả thị trấn. Lạ, nhưng công việc vẫn là công việc, David cùng con trai đến cửa hàng mua sắm như bao người khác, cho tới khi ông chủ cửa hàng hốt hoảng chạy vào trong bộ dạng máu me đầy người: “Có cái gì đó trong đám sương mù!”

Các phương tiện liên lạc bị cắt đứt, truyền hình, radio không hoạt động, David cùng mọi người buộc phải trú lại trong cửa hàng bao bọc bởi lớp kính mỏng manh… Phía sau lớp kính mỏng manh ấy, những con người của thời hiện đại dường như trở lại với cái thời chui rúc trong những hang động nhỏ bé, cốt để trốn tránh nỗi sợ… Lớp sương mù vẫn lạnh lùng bao phủ lên mọi thứ, để mặc bao cặp mắt sợ hãi đang chăm chăm nhìn nó… Con người một lần nữa đối diện với nỗi sợ hãi nguyên thủy – sợ những cái gì mình không biết...

Cái chết là yếu tố không thể thiếu trong phim kinh dị, nhưng những cái chết trong The Mist rất khác…

Cái chết đầu tiên: khi đang lần mò trong nhà kho của nhà hàng, David cảm nhận có cái gì đó khác thường đằng sau lớp cửa sắt. Anh cảnh báo với mọi người nhưng chỉ nhận được sự cười nhạo. Một nhân viên trẻ cương quyết chui ra sau cửa hàng để thông ống dẫn khí, để rồi những cái vòi gớm ghiếc kéo anh đi mất…

Nếu tò mò, cố chấp là nguyên nhân của cái chết đầu tiên, thì cái chết thứ hai đến từ lòng đố kỵ. “ Anh đang cố chứng tỏ mình đúng không? Hay vì anh còn hận tôi vì tôi đã làm anh mất mặt trong vụ kiện lần trước? Bây giờ tôi sẽ chứng minh cho anh thấy: không có cái gì ở trong đám sương mù hết. Tôi sẽ đi xuyên qua đó và gọi cứu hộ đến với mọi người” – Brent, gã luật sư kiêu ngạo nói như tát nước vào mặt  David. Nói xong, hắn dẫn một nhóm người cùng quan điểm đi vào vùng sương mù, để rồi … không một mảnh vụn nào của họ có thể trở về cửa hàng…

“Con người chỉ có thể bình tĩnh khi mà còn có điện và còn thể gọi 911 thôi, không thì họ chả hơn gì đám người rừng cả!”. Cái đám đông hoảng sợ ấy, co rút lại xung quanh David như một chỗ bấu víu. Trong những khoảnh khắc kinh hoàng nhất, bản chất thực sự mới bộc lộ ra như vai trò thủ lĩnh của David. Nhưng cũng chính David, thấu hiểu rõ được cái cảm giác bất lực khi một người mẹ cầu xin mọi người giúp bà ấy về nhà đi tìm những đứa con… Tất cả lắc đầu ngao ngán nhìn người mẹ ấy đi xuyên qua đám sương mù, suy cho cùng, con người phải bảo đảm được sự sống sót của bản thân mình mới nghĩ tới người khác được…

Trốn trong cửa hàng là một giải phóng tốt, nhưng lớp kính mỏng manh ấy không thể là cái pháo đài vững chắc. Và hẳn David cũng không ngờ còn có mối hiểm họa khôn lường khác ở ngay bên trong họ : mụ Comerdy.
 

“Đêm nay bọn quái vật sẽ đến và bắt đi một người !” mụ Comerdy lạnh lùng tuyên bố. Mọi người ra sức tìm vũ khí, đắp một số kiện hàng để hy vọng gia cố thêm cho lớp kính của cửa hàng, bỏ mặc mụ Comerdy nói ra rả những điều khó hiểu. Trong cái đêm không còn có điện ấy, hàng trăm con côn trùng, quái vật có cánh to cỡ con chó tấn công cửa hàng. David cùng mọi người phải tận dụng nguồn sáng từ đèn pin, đèn sạc và cuối cùng là lửa, và cái ánh sáng chập chờn ấy không bảo vệ được tất cả bọn họ… Một cô gái trẻ chết ngay sau 10 giây bị tiêm nọc độc từ đám côn trùng, một người lính bị bỏng nặng trong tình huống hỗn loạn và những người còn lại mất trí một cách trầm trọng…

Cái chết giúp những cái đầu cố chấp dịu lại và buộc phải đoàn kết lại để có thể tồn tại… nhưng cái chết cũng gây ra những hiệu ứng khó lường khác… Cái chết của cô gái bị dính nọc độc vô tình đưa mụ Comerdy từ một bà tâm thần trong thị trấn bỗng chốc trở thành vị thánh sống trong lòng cái đám đông hoảng sợ ấy… cái chết trở thành cứu cánh của người phụ nữ tự tử bằng thuốc ngủ để trốn tránh nỗi sợ hãi… người đàn ông bị bỏng nặng thì van nài David cho anh cái chết để anh khỏi phải chịu đựng những cơn đau của thể xác…

Trong tình thế hỗn loạn, con người tự chọn những giải pháp để cứu lấy mình… có người chọn cái chết để tránh khỏi nỗi đau về thể xác hay nỗi sợ tinh thần… cũng có người chọn cách bấu víu lấy một cái gì đó… trước họ bám lấy David vì anh là người nhận ra mối nguy hiểm từ sớm nhất, nhưng khi anh không thể bảo vệ cho tất cả, đám đông quay sang “uống từng lời” kì quặc của mụ Comerdy…

“ Buổi sáng không ai tin mụ, thì buổi chiều đã có bốn người trở thành tín đồ của mụ. Xem ra, không lâu nữa thôi mụ sẽ có cả một giáo đoàn !
-Vậy thì cứ mặc kệ mụ ta với đám tín đồ ấy
-Rồi đến lúc mụ ta cho rằng phải hiến tế ai đó trong chúng ta, lúc đó anh không còn mặc kệ được đâu”

Nỗi lo sợ của những người trong nhóm của  David là hoàn toàn có cơ sở. Qua ngày hôm sau, Comerdy đã có cả “giáo phái” của riêng mình, trừ những người theo David và 3 anh lính đã chết… 2 anh lính đã treo cổ tự tử, anh còn lại là thê thảm nhất. Cuộc trò chuyện của họ vô tình để đám tín đồ của Comerdy nghe được. Hóa ra, tại gần thị trấn, các nhà khoa học đã thử mở một cánh cổng đến một chiều không gian khác, và vô tình, đám quái vật ấy chui qua cánh cổng và tấn công mọi người… Anh lính xấu số ấy bị tra tấn để kể ra những điều đó, sau đó trở thành vật hiến tế của mụ Comerdy. Đám cuồng tín đâm “vật tế thần”, rồi quăng ra khỏi cửa hàng để mặc bọn quái vật cấu xé… Lúc đó, David hiểu rằng ở lại đây còn nguy hiểm hơn là đối mặt với bọn quái vật, và anh quyết định trốn khỏi cửa hàng cùng nhóm của mình…

Nhóm tẩu thoát chỉ còn lại 5 người khi lên được ôtô của David, gồm cả anh và cậu con trai. Họ chạy vòng quanh thị trấn trong đám sương mù dày đặc, để rồi David thấy vợ mình đã chết tại nhà… và rồi họ cứ đi, đi và đi, cho đến khi hết xăng…


David chợt nhớ đến những người đã chết trong cửa hàng, anh mở khẩu súng ra, chỉ còn 4 viên đạn, những người còn lại ưu tư nhìn David, hiểu ra ý anh, gật gù đồng tình… “Đùng ! Đùng ! Đùng ! Đùng!” , 4 tiếng súng nổ ra trong cái xe ôtô ấy và tiếp nối bằng tiếng kêu trong nỗi đau của David. Anh phải giết mọi người, kể cả con trai để bản thân đón lấy cái chết đau đớn nhất từ bọn quái vật. “Đến đây và bắt tao đi”, David giận dữ bước ra khỏi xe và kêu gào với đám sương mù quái dị đó…

…Và rồi, trong lớp sương mù ấy xuất hiện một thứ to lớn, nhưng rất đỗi quen thuộc…đó là chiếc xe tăng cùng quân đội của chính phủ. Màn sương dần tan biến, quân đội đã tiêu diệt và thiêu hủy những tàn tích của đám quái vật…trong đoàn người được cứu, David ngỡ ngàng nhận ra người mẹ đã van nài mọi người trong cửa hàng hôm trước đang đứng cùng những đứa con… anh gục mặt xuống, gào thét trong nỗi đau tột cùng…

Trong The Mist, cho đến cuối cùng người ta vẫn không thấy được hình dạng con quái vật… tất cả chỉ là đám sương mù dày đặc và nỗi sợ được tô vẽ thêm từ trí tưởng tượng của bản thân mỗi người... là sát khí chết người toát ra từ mụ Comerdy – một con người. Những người tự tử trong cửa hàng, những người chết trong ôtô của David, họ chết vì cái gì?

Vì quái vật? Vì những viên đạn? Thuốc ngủ ? Tất cả đều không !

Khi họ không còn tin rằng mình có thể vượt qua tình huống khó khăn này, cái chết đến cũng là một điều tất yếu…

 

 

 

Sản phẩm liên quan

Thông tin mua sắm hữu ích