Marley & Me: Những cung bậc của cảm xúc

22:11 29/08/2021

“ Chó không cần biết chủ của nó có nhà to hay nhỏ, đần độn hay cực kì thông minh, thành đạt hay nghèo khó… chó là một loài đơn giản, chỉ cần bạn yêu thương nó, nó sẽ cho bạn sự yêu thương”.

Marley & Me: Những cung bậc của cảm xúc    


       

“Mày là con chó tồi tệ nhất thế giới !”

 

Chỉ 5 giây sau khi Marley được đưa về nhà, John đã có thể nói thẳng vào mặt nó như thế. Điều đó giải thích vì sao trong khi các chú chó khác có giá từ 300 USD thì chỉ cần 200 USD là có được Marley cộng thêm nụ cười mừng ra mặt của bà chủ cửa hàng bán chó.
Mới 3 tuần tuổi, Marley có thể ăn 1 bao thức ăn to gấp rưỡi người nó, nhai mọi thứ trong nhà từ thảm lót, ghế salon, rèm cửa và cả máy khoan !?? Cuộc sống của John và Jane bước sang một trang mới khi họ kết hôn, và thêm một bước nữa khi có Marley – con chó tồi tệ nhất thế giới, như cách mà John gọi nó 5 lần mỗi ngày.
John đưa Marley về nhà như bước đầu để chuẩn bị cho một đứa con bắt đầu từ việc dạy dỗ 1 con chó. Và có lẽ John khá vụng về nên Marley không có mấy thay đổi kể từ khi cân nặng 8kg cho đến 50 kg!.
Marley có 1 cái hộp riêng để ngủ, nhưng nó sợ bóng tối, sớm chớp nên John luôn phải bế nó lên giường trong giữa đêm mưa bão, và rồi thức dậy với đống bông gòn bay mù mịt – sản phẩm từ cái hàm cực khoẻ của Marley. Như bao con chó khác, Marley cần được dắt đi dạo, nhưng nó luôn khiến chủ nó chạy như vận động viên điền kinh với tốc độ và cơ bắp của nó. Nó nhai mọi thứ trong nhà trừ đồ chơi của nó!

 

 

Nói quá nhiều về Marley, nhưng thực sự, phần thời gian xuất hiện của Marley không nhiều, nhưng nó luôn có mặt đâu đó trong từng ngóc ngách của bộ phim, đôi tai cụp, cặp mắt tròn ngậm ngùi nhìn chủ nó trong những nỗi đau đời thường. Suốt 2 tiếng đồng hồ thời gian của phim là cuộc sống của đôi vợ chồng nhà báo John & Jane. John hài hước, tài năng nhưng luôn tự ti bắt đầu với 1 công việc nhàn rỗi trong tờ báo địa phương. Jane là cây bút xuất sắc của một tờ báo danh tiếng. Vì thế John luôn tự ti khi cảm thấy thua kém vợ mình. Rồi cơ hội đến, với sự xuất hiện của Marley trong các bài viết của mình, John bắt đầu bộc lộ tài năng, đặc biệt là khả năng hài hước và anh bắt đầu được thăng tiến, trong khi đó vợ anh, Jane, luôn khát khao có một đứa bé và bắt đầu phải đối mặt với những thay đổi trong cuộc sống khi bắt đầu làm mẹ…

Là một phóng viên tài năng, nhưng Jane quyết định thôi việc để chăm con và việc nhà. Những thay đổi không bao giờ dễ dàng cho cụộc đời mỗi người, nó làm Jane kiệt sức. Vừa vất vả dỗ dành đứa con ngủ, chỉ 2 giây sau khi ngả lưng xuống thì tiếng sủa không chủ đích của Marley khiến con bé khóc ré lên, còn Marley thì chạy vòng vòng và… húc ngã đứa lớn 2 tuổi. Jane cáu, và gây ngay với John ngay khi anh vừa về nhà trong nỗi buồn bực. Jane chưa chuẩn bị cho việc đóng gói tài năng của mình và trở thành 1 bà nội trợ thuần tuý. John luôn ngậm ngùi nhìn bạn thân của anh tiến gần đến những thành công và trở thành phóng viên của New York Times, trong khi anh cũng có thể, nhưng vì gia đình, anh chấp nhận ở lại làm biên tập cho tờ báo địa phương.

Cố gắng làm việc để nuôi cả nhà, chịu đựng những cơn stress của vợ mình và cố vượt qua nỗi buồn lỡ thời của mình.

Cãi vã, giận hờn, kiệt sức, điên tiết, tuyệt vọng… cuộc sống của họ cứ xoay vòng trong những việc như thế. Marley đứng bên họ, nhưng không lặng lẽ. Nó có thể cắn xé mọi thứ khiến Jane phát điên lên khi đang trông 2 đứa con nhỏ. Nhưng cũng cái mũi ươn ướt, dụi dụi đầu vào Jane khi cô mất đứa con đầu tiên vì hư thai... Cái thân xác to lớn, cắn xé mọi thứ ấy nằm im để Jane ôm nó vào lòng, nức nở. Marley có thể lôi John đi vùn vụt trên đường, nhưng lại ngoan ngoãn nằm im bên đứa con mới 2 tuổi, để mặc cậu cả nghịch đất sét màu trên người nó…
Marley có bề ngoài của một con chó hư đốn, thích làm chủ của nó phát điên mới chịu im. Nhưng có vẻ như nó hiểu được khoảng không im lặng đáng sợ khi John và Jane cãi nhau, sự im lặng có thể làm rạn nứt những hạnh phúc… thế là nó quậy! Phá phách như cái cách mà Marley muốn làm cho những người chủ mà nó yêu quên đi những căng thẳng trước mắt. Và vì không biết nói, cắn xé như là cách nó mà lên tiếng…

Rồi thì John và Jane cũng vượt qua những khó khăn ban đầu khi làm cha mẹ. Họ có thêm đứa con gái út và những căn nhà mới, tiện nghi, đẹp hơn… Marley đã ở bên cạnh Jane khi cô đút những muỗng bột đầu tiên cho đứa con trai đầu, đã im lặng nằm suốt 9 tiếng khi cậu Conor bị sốt chỉ để chờ cậu chủ nhỏ khoẻ hơn, luôn đứng chờ ở gốc cây trước nhà khi chuyến xe bus đưa 2 cậu chủ nhỏ sắp về dù xe còn cách đó chừng 800m… Đó là giác quan kì diệu của loài chó như cách mà anh trai Patrick nói với cậu em Conor của mình khi thấy Marley đứng chờ trước nhà. Từng khoảnh khắc đó lần lượt xuất hiện trong cuốn băng video mà Patrick xem với những giọt nước mắt…

Cái đêm mưa bão ấy, Marley chạy ra ngoài và trốn mọi người. Patrick bảo với Jane rằng: loài chó luôn bỏ đi khi nó biết mình sắp chết. John đã lầm lũi trong mưa để tìm ra người bạn già của mình nằm thiêm thiếp dưới gốc cây. Marley vượt qua được đêm đó, nhưng không thể vượt qua mãi… Nó đã sống với gia đình John mười mấy năm, và cái gì đến cũng phải đến…


 
Cuối phim là những cảnh quay đầy cảm động với những khung cảnh khiến người ta nao lòng. Là ánh lửa trong lò sưởi bập bùng phản chiếu trong mắt Marley khi nó nằm thoi thóp. John luôn phải la mắng nó không được nằm trên giường, nhưng lúc ấy, anh chỉ biết nằm lại cạnh nó, ôm lấy nó bên lò sưởi. Là nước mắt của Patrick khi hôn vào đầu Marley khi nó được John đưa đến bệnh viện… Là đôi mắt buồn của Colene khi nhìn Marley nằm im lặng, cô con gái nhỏ đưa chú chó bông yêu quý nhất của mình cho Marley để nó khỏi buồn khi nằm trong phòng mổ… Là khi Jane ngồi lặng thinh nơi góc nhà, nhớ lại những điệu Vanse khi cô nhảy cùng con chó to xác hư đốn… Là cách John nằm vuốt lấy cái đuôi của Marley khi nó nằm im, cái đuôi không buồn vẫy như mỗi khi đón anh…

 

 

“Mày nhớ tao luôn bảo rằng mày là con chó tồi tệ nhất thế giới không? Đừng tin điều đó, vì tao nói dối đấy. Suốt cuộc đời còn lại của tao có lẽ sẽ không tìm được con chó nào tuyệt vời như mày…” John rưng rưng, thì thầm bên tai Marley trước khi vào ca phẫu thuật... đôi mắt to của Marley dần khép lại vì thuốc mê… Từ ống kim tiêm, khung cảnh kéo dãn ra ra tận cửa sổ phòng mổ để thấy John ngồi thừ ra nhìn người bạn già của mình… Anh biết nó quá yếu để vượt qua một ca mổ…
 
“ Chó không cần biết chủ của nó có nhà to hay nhỏ, đần độn hay cực kì thông minh, thành đạt hay nghèo khó… chó là một loài đơn giản, chỉ cần bạn yêu thương nó, nó sẽ cho bạn sự yêu thương”.

 

       


… 120 phút, khán giả đã quen thuộc và chờ đợi những cảnh quậy phá của Marley, để rồi phải rơi nước mắt khi nó thậm chí không còn bước đi nổi… một bộ phim hay về tình cảm gia đình… Trên hết, nó nhắc ta nhớ rằng: gia đình là một thứ hạnh phúc thiêng liêng mà không thứ gì thay thế được. Và những con vật thân thương, cũng là một phần trong gia đình đó…

Hoàng Hưng

 

                         

 

Sản phẩm liên quan

Thông tin mua sắm hữu ích