Có thể em vẫn chưa quen với việc sau một ngày dài mệt mỏi không còn ai để thở than, cũng lạ lẫm với việc một mình đi qua những đoạn đường mà bình thường vẫn đổ hai chiếc bóng... Không còn phải dậy sớm để chúc ai đó một ngày mới tốt lành, không còn trăn trở hằng đêm khi người ta bảo rằng : " Anh không khỏe". Chẳng còn nổi đóa lên những lần anh ta ra ngoài đến tận khuya... Không còn ghen tuông, không còn níu kéo, không được phép đau lòng.



 

Cho dù cái ngày anh ấy rời khỏi , em đã vật vã đau lòng, đã khóc sưng cả mắt, đã để bản thân mình suy kiệt với một cái phổi toàn là thuốc lá, hoặc trong bụng toàn rượu bia... Thì sao chứ?
Thứ đau thương nhỏ nhoi này từng ngày từng giờ giết chết em, nhưng mà, người ta đã muốn đi, em đâu còn sức giữ?



 

Hãy cứ mỉm cười khi cuộc đời vẫn cho mình thứ gọi là ngày mai, rồi em sẽ gặp người khác, vào một thời điểm khác, họ sẽ thương em, cùng em vun vén một cuộc đời bình an, dành cho em tất cả chân thành còn lại ở trong đời...
Hãy yêu khi gặp người xứng đáng... Hãy yêu khi sẵn sàng trở thành cả một cuộc đời của ai đó, đừng quay đầu nhìn lại những tổn thương ngày xưa cũ.



Việc của mây là trôi, việc của em là sống cho Hạnh Phúc.

Sản phẩm liên quan

Thông tin mua sắm hữu ích