Hành trình chinh phục Cực Đông Phần 2

22:11 29/08/2021

5g30 chú Hai đánh thức dậy hết. Thời tiết như thế này, không đón được bình minh rồi! Kế hoạch n thất bại! Thôi không sao, trông chờ được leo cục inox! Chú lại phán thêm câu nữa “Nếu thời tiết vầy thì không leo lên đó được đâu”.

“Đừng chết tại Cực Đông” – Câu nói đi vào giấc ngủ, ngày mai sẽ ra sao?

 


1/1/2015,

5g30 chú Hai đánh thức dậy hết. Thời tiết như thế này, không đón được bình minh rồi! Kế hoạch n thất bại! Thôi không sao, trông chờ được leo cục inox! Chú lại phán thêm câu nữa “Nếu thời tiết vầy thì không leo lên đó được đâu”. Thôi không sao lần nữa, được nhảy ghềnh là vui rồi! -_-
Đi đến cái cục inox đó đó, có 1 km thôi nha, 1 km thôi đó... Mà đi tới hơn 30p chưa tới!
Chưa bao giờ cảm thấy cái chết cận kề như vậy! Cứ như là... quay qua là đụng thần chết, cúi xuống là thấy thần chết! Ai nói cực Đông dễ đi? Đừng đùa, chết như chơi!!!!!
Con bé không phải thuộc dạng sợ độ cao lắm, nhưng tâm lý hơi bị chênh vênh.
Vẫn còn ám ảnh, có một đoạn nhảy đá mà không dám... Ngồi bệt xuống luôn, thiệt là lúc đó muốn khóc, muốn bỏ cuộc, muốn nói với mọi người là “Thôi em đứng đây đợi mọi người quay lại, em không dám nhảy qua”.
Chần chừ gần 5p, chú 2 mới bảo là chú đứng đây, con đạp lên vai chú rồi qua... Thế mà vẫn sợ, nhỡ hẫng chân 1 cái thì đầu cắm xuống đá như phim!

 

 

Ở dưới là vực đấy, trượt chân là xong luôn. Nên đang đứng ‘ngơ ngác’ không biết làm sao…

 

Hít thở 1,2,3 xong bay vèo qua. Phù! Con bé vừa làm được, kỷ lục vừa được lập ra! Phù! An toàn!
Đoạn đường vượt đá, nhảy ghềnh không biết con bé đã phải yếu tim biết bao lần!
Phù! Thấy cục inox rồi! Đến nơi rồi!

 

 

Yeah! Chú 2 không cho leo lên cục inox!!! Yeah!!!! Đến cực Đông rồi không được chạm vào cục inox cực Đông!!!! Yeah!!!! :(((((( Khóc ròng luôn!

 

Mà nghĩ cũng nguy hiểm thật! Sóng to như thế, đứng ở trên cao vầy mà sóng còn đánh ướt hết cả người! Huống chi nếu leo cục inox, là phải bơi ra 1 đoạn, rồi mới bám dây leo được!

 

Sóng nó cuốn lúc nào chả hay! Thôi ngoan ngoãn nghe lời chú 2!
Rồi tự hứa với bản thân “CON BÉ SẼ QUAY LẠI CỰC ĐÔNG THÊM MỘT LẦN NỮA!!!!!!! CHẮC CHẮN!!!”

 

 

Không được leo cục inox, nên chụp hình với Chú 2 nè! Sóng to đến mức đánh vào đá luôn…

 

...
9g30, 1/1/2015,
Chuẩn bị đồ đạc vượt 8km về lại nhà chú 2. Ôi, 2 ngày mà phải đi tới 19 km!
Và tin “rất vui” là, cả đoàn 10 mạng, nhưng không còn một chai nước nào!!!
Chúng tui phải đối mặt ra sao với 8km tiếp theo???????!!!!!!!
Thôi, bất chấp, đi đã, rồi tính.
Trên đường đi, gặp một nhóm khác. A! Người ta có nước! Xin thôi!  Thôi mình cùng dân cuồng đi, cho mình uống miếng nc nha! Xin hẳn 1 chai! 10 mạng, mỗi ng được 1 ngụm. Chủ yếu cố gắng cầm cự là do ăn kẹo Dynamic energy! Đoạn đường về có vẻ như an toàn hơn, vì không phải băng rừng trong đêm tối. Nhưng cảm giác nó vẫn còn xa quá... Ôi, nhà chú 2 xa quá, chú ơi nhà chú xa quá!....Cứ đi được tầm 1km là lại nghỉ, vì quá đuối luôn, cảm giác như cái chân này không phải của mình nữa. Lúc thấy được cánh cổng ‘thông hành cực đông’ mà lòng tràn đầy sung sướng!!! Lúc đấy cả đám chỉ biết động viên rằng “Nước chanh, sắp có nước chanh để uống!” Cố gắng đi nhanh hơn, thậm chí là con bé còn chạy nữa cơ, vì trong đầu lúc đó chỉ nghĩ đến nước chanh thôi. Vì nước chanh mà đi cho nhanh về nhà chú 2!

 

 

Dù không có nước, vẫn tươi rói như thế này ^^ - Dừng chân nghỉ mệt trong vách đá.

 

Tầm 12g hơn là có mặt ở nhà chú 2 rồi! Phù! Giờ nghĩ lại vẫn thắc “Sao mình làm được điều đó? Cả 8km với 2 ngụm nước?” Kỷ lục thứ n.
Đến nhà chú, chắc phải uống tới 3-4 ly, chứ 2 ly gì! Nó đã thì thôi, uống nước chanh thay cơm luôn.
3km vượt sa mạc trở lại đầm môn chắc khỏe hơn rồi! Vì cả đám đã quyết định thuê xe ôm chở ra. Thật ra là sợ không kịp chạy về Tuy Hòa, vì 18g là tàu chạy rồi. Chứ nếu không trễ tàu, chắc cũng vẫn lê lết được tiếp!

 

...
15g, 1/1/2015,

Đi xe ôm ra. Lúc đầu cứ nghĩ đi xe ôm khỏe lắm! Tầm 25p là ra tới Đầm Môn rồi! Đỡ lắm! Cứ nghĩ là khỏe rồi, không còn gì lo lắng!
Ai mà ngờ. . .
Đúng là, phải đi, mới có trải nghiệm thực tế! Còn suy nghĩ, mãi vẫn chỉ là suy nghĩ! :))
Nếu yếu tim với việc nhảy ghềnh rồi, thì đi xe ôm... Còn yếu tim hơn!
Gió nha, cát nha, bay thấy ghê luôn nha! Lạng lạng nha, ngay vực nha, vực này sâu gấp nghìn lần vực bên nhảy ghềnh nha! Amazing race! Không biết thót tim mấy chục lần. 1 chiếc xe 3 mạng người, vượt sa mạc, cát bay vù vù! Phù! Giờ nghĩ lại tim vẫn đập mạnh...

 

 

Cát như thế này, mà đi xe ôm ra… Mọi người thử tưởng tượng xem?!

 

25p sau có mặt tại chỗ gửi xe máy luôn. Phù! Chắc là an toàn rồi! Giờ bắn nhanh về Tuy Hòa thôi (đã nghĩ thế).

 

...
16g, 1/1/2015,

Phóng xe về Tuy Hòa.
Bỗng dưng không thấy xe của Ms với Kha đâu nữa??
Gọi đt không được, đợi 5p không thấy, lo quá đành phải vòng xe lại, thì phát hiện, xe Ms bị lủng bánh.
Trời ơi! Còn gì xui hơn? Xui toàn tập! Xui đủ thứ trên trời dưới đất!
Mà thôi, không sao không sao, bèn động viên bản thân 1 lần nữa!

 

 

Tranh thủ chụp cùng cung đường Sơn Đừng “huyền thoại” trong lúc đợi chờ.

 

15p sau, xe sửa xong.
16g15, trong đầu chỉ nghĩ “Trễ tàu là mất tiền! Phải nhanh!”
Phóng như bay như điện về Tuy Hòa. Vẫn chưa hết lo lắng cho đến ngày cuối cùng :((
Kế hoạch để làm gì? Bể tung tóe! :)) Khỏi đi Ghềnh đá dĩa, khỏi đứng chụp hình ở cung đường Sơn Đừng.
Về Tuy Hòa, là về Tuy Hòa.
17g15 vẫn còn ở đâu đó xa lắm, mãi chưa thấy bảng hiệu TP Tuy Hòa! :((
Đoạn đường Đầm Môn – Tuy Hòa tầm 70km, nhưng ga Tuy Hòa thì nằm tận trong TP Tuy Hòa.
17g30! Thấy “TP Tuy Hòa kính chào rồi”. Mà sao ga còn xa quá?? T_T
Không kịp trả xe máy rồi, phải nghĩ cách khác thôi!
Trễ tàu là xác định! Vậy nên, phải tăng tốc, phải chạy đua với thời gian! Amazing race!
Phù! Tới ga – 17g50. Phù! Mọi chuyện ổn thỏa.
Chạy vô ga, cũng 17g55, đi tìm toa cũng 18g00...
Vì tàu chỉ dừng ngang ga Tuy Hòa, nên chỉ dừng có 3p.
Vừa leo lên tàu là tàu chạy luôn!
Phù! Đúng thật là Amazing race!

 

Hành trình chinh phục cực Đông – Đám chúng tôi chắc đã chinh phục được nhiều hơn thế!
Nhiều cái lần đầu tiên trong đời, và vô vàn thứ kỷ lục được xác lập!
Phù! Sau bao nhiêu thứ xui xẻo, thì cuối cùng cũng về nhà an toàn.

 

...

2/1/2015,
Ga SG – 6g sáng

Hành trình cực Đông – Không được leo lên chạm vào cục inox, không được đón bình minh, hoàng hôn. Nói chung là vỡ kể hoạch toàn tập! Nhưng không sao, thế mới có cớ để cả đám quay lại cực Đông thêm một lần nữa, chinh phục nó một lần nữa, theo kiểu khác! Và một lần được được gặp cô chú 2!

 

 

Cám ơn tất cả mọi người đã đồng hành.

 

Chuyến đi còn nhiều sai sót, nhưng hy vọng chúng ta có đủ kỷ niệm về nhau, về hành trình này.
Xui n lần, muốn bỏ cuộc n lần.
Nhưng quan trọng là chúng ta đã vượt qua được chính bản thân, mở rộng được giới hạn của chính mình!
Cực Đông mùa này không nên đi, nhiều ng đã từng nói thế trước khi hành trình bắt đầu!
Chỉ là quá cứng đầu :D Quá bất chấp với đam mê của mình! Và bây giờ không thấy một chút tiếc nuối nào! Mọi thứ thật tuyệt vời!
Nếu thời tiết đẹp quá, mọi thứ quá thuận lợi, làm sao biết được giới hạn bản thân nằm ở đâu? :D
Hành trình cực Đông - Sẽ còn nhớ mãi! Sẽ còn nhắc mãi!

 

-Sài Gòn-
“Viết cho chuyến đi để đời, chuyến đi đầy nỗi sợ, và đầy kỷ niệm!”
#chuyếnđituổi19.

 

Đọc thêm hành trình chinh phục cực đông phần 1 tại đây

 

 

Bài được viết bởi thành viên Vũ Thùy Ngọc Nhung

Sản phẩm liên quan

Thông tin mua sắm hữu ích