Be with you: Để dành cho những ngày mưa

22:11 29/08/2021

Có những thứ ngắn ngủi nhưng lại vĩnh hằng! Có những năm, những tháng, những ngày dù ít ỏi nhưng đủ sức khước từ cơ chế hờ hững của trí nhớ con người mà ở lại với ta một đời để ta nhớ nhung.

BE WITH YOU: ĐỂ DÀNH CHO NHỮNG NGÀY MƯA…

 

 

 

Có những thứ ngắn ngủi nhưng lại vĩnh hằng! Có những năm, những tháng, những ngày dù ít ỏi nhưng đủ sức khước từ cơ chế hờ hững của trí nhớ con người mà ở lại với ta một đời để ta nhớ nhung. Với Takumi và cậu con trai 6 tuổi Yuji thì đó là một mùa mưa kéo dài 6 tuần, mùa mưa mà Mio- người vợ, người mẹ đã mất một năm trước đó của họ hứa sẽ quay về. Đây không phải là phim kinh dị, đây là một bộ phim ấm áp tình yêu, tình mẹ, tình người…

 

 

Ngày mưa đầu tiên, trong ngôi nhà bỏ hoang giữa rừng, Mio lần đầu gặp chồng mình – Takumi, khi anh đang dẫn con trai Yuji của họ đi dạo. Mio đã bị mất trí nhớ! Đó là theo lời của Takumi, nhưng cũng không nhất thiết phải có những tấm ảnh, những thước phim quay lại cảnh cô bên hai bố con để làm chứng, không quá nghi ngờ hay do dự mà bằng cảm giác thân quen và yêu thương lạ kỳ với hai con người này, cô tin và chấp nhận vai trò làm vợ, thành mẹ…

 

Ngày mưa đầu tiên, trong ngôi nhà bỏ hoang giữa rừng, một lần nữa Takumi và Yuji được nhìn thấy Mio. Không phải là trong ảnh hay trong phim, cũng không phải trong những giấc mơ bị nỗi nhớ làm cho nhập nhòa mà Mio thật sự đang ngồi trước mắt họ, váy trắng, tóc dài dịu dàng ngồi ngẩn ngơ như giọt nước trong trẻo còn đọng trên lá sau con mưa. Cuối cùng Mio cũng đã trở về sau một năm đằng đẵng từ ngày cô mất, đúng như lời cô đã hứa…

 

 

 

Có bao giờ bạn lo sợ về ngày tận thế và lo lắng rằng cuộc sống của mình liệu có quá chóng vánh để tận hưởng? Hãy hỏi Takumi, Mio và Yuji, bởi trong một mùa mưa ngắn ngủi mà thượng đế ban tặng để họ lại được ở bên nhau, họ đã biết trân trọng từng phút từng giây. Nghĩ lại, có phải vì con người ta tin và biết trân trọng mà những điều kỳ diệu mới có lý do để tồn tại?!

 

-Cô giáo ơi, hôm qua một điều kỳ diệu đã xảy ra!

 

-Chuyện gì vậy Yuji?

 

-Ơ, nhưng con không thể nói được.

 

-Cô ganh tỵ với con vì con có một bí mật đó Yuji. Bí mật cũng là một điều tốt!

 

Năm 28 tuổi Mio ra đi, để lại Takumi và Yuji yêu thương, cả hai vừa đáng cảm thương vừa đáng khâm phục! Có cậu bé nào mạnh mẽ như thế khi đối mặt vững vàng với bệnh tình của bố và giả vờ nói con không cần đi lễ vì biết bố không thể đến những nơi quá đông người. Và cũng không phải người đàn ông nào cũng có thể đối mặt với nỗi đau, bệnh tật và cả sự cô độc để nuôi dạy một cậu bé đang tuổi ăn tuổi lớn. Rồi Mio đã trở lại vào một năm sau ngày mất! Lý do của sự việc này khá mù mờ nhưng dường như không ai quan tâm đến nó, bởi lẽ niềm hạnh phúc đang dâng lên ngập tràn cả tâm hồn

 

Đối với một đứa trẻ thì có chỗ nào trên thế gian này ấm áp bằng trong lòng mẹ? Đối với một người đàn ông bệnh tật gặp vấn đề về vận động mạnh, hay tự ti thì có gì quý giá bằng người phụ nữ luôn tin tưởng và trao gửi cả cuộc đời cho mình? Căn nhà trở lại vẻ ngăn nắp và ngập tràn ánh sáng của niềm vui như nó đã từng, món cà ri lại có hương vị tuyệt vời như ngày xưa và việc trở về nhà sau giờ làm, giờ học trở thành niềm hạnh phúc lớn nhất, niềm mong chờ lớn nhất của cả hai bố con.

 

 

 

Có phải mục đích của sự ra đi là để trở về?! Mio ra đi vào cõi vĩnh hằng nhưng lại trở về mang đến sức sống cho mái ấm của họ. Và sự mất trí của Mio, theo một góc nhìn nào đó, cũng là một sự ra đi nhưng cô lại được trở vê yêu Takumi thêm một lần nữa. Và vì vậy mà những ngượng ngùng, những hạnh phúc lại mang vẻ tươi nguyên, mới mẻ như thuở ban đầu…

 

 

“Anh nhìn thấy em quay bước đi, nhưng anh không dám gọi tên em. Và đến khi anh đủ can đảm để gọi tên em, anh không còn can đảm đứng phía sau em nữa”.

 

Đó mới thực sự là thuở ban đầu của họ: những ngày học cùng cấp 3. Trong lời kể của Takumi, quá khứ êm ả ùa về. Đó là cái thời mà dù chưa bao giờ nói chuyện với nhau câu nào, chỉ việc ngồi cùng hai bàn cạnh nhau cũng đủ làm con người ta hạnh phúc. Một người học hành giỏi giang còn một người chỉ giỏi chơi thể thao, có vậy mà cũng đủ ngăn cách, cản trở một tình yêu non trẻ nhưng chân thành. Đó là một cuộc tình có nhiều lần gọi điện cho nhau mà không nói, có duy nhất một lần hẹn hò, có cải vã,… Nó nhẹ nhàng, đơn giản lạ thường nhưng hoàn toàn hạnh phúc.

 

“Chàng ngốc!”

 

Quả thật mà đôi lúc, cho dù bạn là người bình thường hay một thiên tài, tình yêu cũng khiến con người ta trở nên ngốc nghếch. Mà có phải ta yêu những điều ngốc nghếch ấy cũng bởi nó là biểu hiện của sự chân thành?!

 

 

 

Mùa mưa không thể là mãi mãi, dẫu cho những con rối cầu mưa vẫn được treo khắp sân nhà, dẫu cho cậu bé Yuji vẫn miệt mài tìm một cây cỏ bốn lá để xin một điều ước, cơn mưa cuối cùng cũng đã đến. Rồi Mio cũng phải ra đi, trở về ngôi sao Akaibu như câu chuyện cổ cô vẫn thường kể cho Yuji. Một lần nữa, cô ấy ra đi nhưng lại cũng quay về…

 

Em, 20 tuổi, gặp anh năm 29 tuổi, em đã đi đến tương lai và làm vợ anh”

 

 

 

Đó là một ngày mưa trong quá khứ, khi Takumi đi tàu lên Tokyo sau khi chia tay chỉ để được lặng lẽ trông nhìn. Đó là khi Takumi quay đi, Mio chạy theo dáng hình quen thuộc rồi gặp tai nạn và tỉnh dậy, thấy Takumi và Yuji trong rừng, vào ngày mưa đầu tiên của 8 năm sau.

 

“Tôi nằm mơ một giấc mơ dài bằng cả mùa mưa. Trong mơ, tôi nhìn thấy Takumi. Tôi nhìn thấy một thằng bé kháu khỉnh tên là Yuji. Tôi nhìn thấy hạnh phúc. Và tôi cũng nhìn thấy cái chết.

 

Tôi cũng có thể gặp một người khác, có một tình yêu khác, có một hạnh phúc khác. Và có thể tôi sẽ không phải chết. Nhưng rồi tôi sẽ không thể có được một hạnh phúc tên là Yuji nữa.”

 

Với chính sự mạnh mẽ và cao thượng đó, cô ấy đã làm nên sự bất tử từ cái chết của mình.

 

 

Be With You là một bộ phim có thể làm người ta cảm thấy ấm áp trong những ngày mưa ẩm ướt. Bên cạnh tình yêu, tình cảm gia đình, nó còn là một bài thơ đẹp về tình người. Đó là vị bác sĩ già không hỏi Takumi những triệu chứng bệnh lý mà lắng nghe anh ấy kể về mọi vui, buồn, hân hoan hay điên rồ trong cuộc sống. Đó là cô giáo trẻ có cái nhìn bình thản, cho phép Yuji về nhà đang giữa buổi học vào ngày mưa cuối cùng dù không biết rõ lý do. Vì những tinh tế, nhẹ nhàng, sâu lắng và đầy ý vị đó, bộ phim giống như mùi hương của một loài hoa dại, nó chỉ thoảng qua một lần mà còn thơm mãi…

 

 

 

 

Sản phẩm liên quan

Thông tin mua sắm hữu ích